Tác giả: Mạc Như Quy
Edit: truyenhdt.com Phượng Vô Song
___________________
Đây là lần thứ ba qua đêm ở nhà Lưu Trưng, vẫn như trước ngủ rất ngon đến sáng sớm không muốn thức dậy.
Sắp tới tháng năm là tháng mà Lưu Trưng cảm thoải mái nhất nhất năm. Anh lười biếng nằm trên giường, không có ý định ngồi dậy.
Thói quen bám riết trên giường của bọn họ rất giống nhau...
Không chắc nhưng Tần Hải Tuấn biết kiềm chế hơn một chút so với Lưu Trưng, dù sao trong đang lòng cất giấu chuyện tình. Cậu xoay người, cánh tay khoát lên người Lưu Trưng quan sát phản ứng của anh.
Phản ứng của Lưu Trưng chính là không làm gì cả, anh không mẫn cảm đối với việc tiếp xúc cơ thể Tần Hải Tuấn.
"Thức dậy đi, tôi mua cho đồ cho anh."
"Anh buồn ngủ quá."
"Lưu Trưng." Tần Hải Tuấn bò lên túm Lưu Trưng dậy: "Tôi đói, dậy đi, còn đi ăn sáng."
Lưu Trưng buồn ngủ sờ sờ bụng, nếu mình đói bụng vậy thì đi.
"Em đi rửa mặt trước đi, anh nằm một chút..." Anh nhấc chân kẹp mền đổi tư thế ngủ tiếp.
Tần Hải Tuấn đạp mông anh một cái rồi xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Còn may là Lưu Trưng nói được làm được, chờ Tần Hải Tuấn đi ra, anh đang ngồi thay quần áo.
Vóc dáng cực kỳ tốt rất có cảm giác, chẳng trách gay yêu thích nhất.
Tần Hải Tuấn bĩu môi vẫn chưa quên câu nói của Hướng Ninh, thỉnh thoảng trong lòng hơi khó chịu.
"Nhìn cái gì?" Đứng ngay cạnh mình muốn sờ nhưng lại không dám, ánh mắt nhìn như chíp bông là biểu hiện mang tính đại diện ngây ngô của thiếu niên mới lớn.
Lưu Trưng cầm lấy quần, đầu tiên kéo tay Tần Hải Tuấn mò xuống phía dưới của mình, để cậu tự cảm nhận.
"Lưu manh." Tần Hải Tuấn lập tức đỏ mặt, nhưng mà cảm giác trong tay cũng không tệ.
So với mình tự sờ thì cảm giác không giống cứ như bị điện giật, Lưu Trưng nói: " Có phải cảm giác cực kỳ đã không?"
Tần Hải Tuấn kìm nén không lên tiếng, bối rối vì cảm giác tê tê dại dại lòng bàn tay.
Đùa cho chính mình mặt đỏ là bệnh, Lưu Trưng gật đầu, đẩy gương mặt đẹp trai đang ửng hồng của Tần Hải Tuấn ra ngoài.
Ngày hôm nay nhiệt độ rất nóng, khoát lên chiếc áo sơ mi ngắn tay nhạt màu, phía dưới mặc một cái quần jean, mang giày vải thường.
Phong cách sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đặt trên người Lưu Trưng cực kỳ phù hợp, thêm phong thái long lanh cùng sinh động bừng bừng.
Có lẽ những thứ mọi người hướng tới đều là những thứ trái ngược với bản thân.
Tần Hải Tuấn không biết gì liếc mắt nhìn Lưu Trưng một cái, đôi mắt dường như sắp dính vào người anh, ánh mắt không tài nào dời sang chỗ khác được.
Cực kỳ yêu thích nụ cười lười biếng của Lưu Trưng thêm cả ánh mắt ấm áp đó nữa.
"Tiểu Tuấn ngốc, đi thôi." Lưu Trưng ngoắc môi, ở trước mặt Tần Hải Tuấn khuếch đại ưu thế của bản thân. Anh biết rất rõ cảm giác hấp dẫn giữa người với người, sử dụng nhiều nhất chính là cảm quan bằng thị giác, rồi đến thính giác xúc giác, xếp cuối là khứu giác. Tất nhiên quan trọng nhất là vị giác, cảm nhận qua mùi vị đều giống nhau là không thể quên được.
Gần đây Lưu Trưng để Tần Hải Tuấn nếm thử, ký thác tình cảm có rất nhiều loại. Trong thời kỳ trưởng thành có cảm giác xúc động đối với người khác phái và cái gọi là tình yêu chỉ là hoóc-môn kí©h thí©ɧ của bản thân làm ảnh hưởng nên không có cái tình cảm chân thành gì cả.
Thứ mọi người yêu không phải người tình đầu tiên mà chỉ là yêu cảm giác mối tình đầu đem đến.
"Ăn sáng xong thì đi đâu?" Ánh mắt Tần Hải Tuấn đặt lên tay mình bởi vì Lưu Trưng đang nắm tay cậu.
"Tùy em, đi mua đồ hay là về nhà em." Lưu Trưng nói.
Tần Hải Tuấn giật mình, tập trung ý chí chuyên tâm ứng đối câu hỏi của anh: "Đi về nhà tôi để làm gì?"
"Thu dọn đồ đạc, không phải em muốn sang ở với anh à?" Lưu Trưng xoa bàn tay đang nắm, sãi bước đi về phía trước: "Đến đây đi, nếu rảnh thì dẫn bạn đến chơi. Bình thường muốn gặp em cũng rất khó nhìn."
Một người là học sinh cấp ba còn người kia là sinh viên đại học, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi tất cả không được đồng đều.
"Ồ." Tần Hải Tuấn rất thoải mái, xoay chuyển tình thế ngoạn mục như vậy, ngược lại làm cậu rất vui vẻ nói: "Được, trước tiên đi mua đồ cái đã."
Đầu tiên mua đồ xong thì chở Lưu Trưng về nhà, sau đó quay về nhà soạn đồ.
"Vậy đi."
Lưu Trưng dẫn Tần Hải Tuấn đi ăn sáng xong, thì cậu dẫn anh đi trung tâm thương mại lựa dồ, còn cậu phụ trách quẹt thẻ.
Cuối cùng là mua một cái điện thoại mới, cùng một hãng với cái của Tần Hải Tuấn, giống nhau là đều mắc tiền.
Ngày hôm nay Tần Hải Tuấn đi với Lưu Trưng tốn không ít tiền, nhưng lúc quẹt thẻ thì không một chút do dự, cậu không đau lòng.
Lưu Trưng lập tức cười cười, anh hiểu rất rõ Tần Hải Tuấn. Nếu như hiện tại anh bảo Tần Hải Tuấn mua xe mua nhà cho mình thì chỉ cần một phút là xong. Chỉ cần Lưu Trưng muốn là có thể lừa Tần Hải Tuấn xoay vòng vòng.
Nhưng mà, ai lại thất đức đi lừa gạt chính mình chứ.
"Không phải nói là đến nhà em à?" Xe chạy về hướng nhà Lưu Trưng nên Lưu Trưng liền thắc mắc.
"Tôi đưa anh về trước." Tần Hải Tuấn nói.
"Há, không muốn anh biết nhà em ở đâu?" Lưu Trưng cố ý hỏi, sau đó nhìn thấy đối phương tận lực giả vờ không có việc gì, cậu nói không phải.
Chỉ sợ Lưu Trưng và Tưởng Hinh gặp mặt, Tần Hải Tuấn vừa nghĩ đến là thấy da đầu tê dại.
Quen biết với Lưu Trưng không quá lâu, thế nhưng Tần Hải Tuấn cảm nhận sâu sắc Lưu Trưng không phải người dễ bỏ qua.
Tính tình anh có phần hung hăng, nói không bỏ bạn thì sẽ không bỏ, đối với chỗ ấy, Tần Hải Tuấn xem như đã cảm thụ sâu sắc.
Vốn Lưu Trưng cũng không muốn trở về cùng Tần Hải Tuấn, anh cũng sợ nhìn thấy Tưởng Hinh, không, không thể nói là sợ, phải là chán ghét mới đúng.
"Em yên tâm đi, anh cũng không định đến nhà em." Cho nên anh nói.
Tần Hải Tuấn lại bị câu nói này làm cho thần kinh đơ cứng, nghe ngữ khí của Lưu Trưng có vẻ không tốt lắm, rốt cuộc là anh ấy có ý gì?
"Nhìn gì thế?" Lưu Trưng liếc cậu một cái nói: "Anh lên trước, lát nữa gặp lại."
Mở cửa xuống xe, lấy theo đồ của mình, lúc gần đi cho Tần Hải Tuấn một nụ hôn gió, nhắc cậu đi đường cẩn thận.
"..." Tần Hải Tuấn trước sau như một không nói gì lập tức đi.
Trên thực tế cả ngày hôm nay tinh thần của Tần Hải Tuấn vẫn duy trì một loại cảm giác hưng phấn kỳ lạ. Từ tối hôm qua đến bây giờ, tâm tình cứ như một cái bong bóng được thổi căng hết cỡ.
Mãi đến khi soạn xong quần áo, lúc xuống lầu nhìn thấy Tưởng Hinh mới dừng chân.
"Tiểu Tuấn, con định đi đâu vậy?" Tưởng Hinh nhìn thấy vali trong tay Tần Hải Tuấn, có chút giật mình.
Hôm nay đã là cuối tuần, đối phương không thể nào đi du lịch được, vậy xách theo vali làm gì?
"Con ra ngoài ở..." Tần Hải Tuấn đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tưởng Hinh, sửa giọng nói: "Chỉ ở mấy ngày thôi, thay đổi tâm trạng."
"Ra là vậy." Tưởng Hinh cũng cảm thấy gần đây tâm tình của Tần Hải Tuấn không được thoải mái, cô nói: "Vậy con ở đâu? Có xa nhà lắm không? Sẽ không ảnh hưởng đến việc học chứ?"
Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra khiến trong lòng Tần Hải Tuấn cảm thấy ấm áp, Tưởng Hinh là người duy nhất quan tâm đến cậu.
"Ở nhà bạn, không xa lắm con có thể đi học từ bên đó."
"Vậy thì tốt, dì đưa con ra ngoài."
Tưởng Hinh gật đầu nói rồi cùng đi đến gara với Tần Hải Tuấn, thuận tiện dặn dò một vài thứ.
Thấy Tần Hải Tuấn không lái chiếc xe mà mình đưa, Tưởng Hinh nghi ngờ hỏi: "Con không lái chiếc này hả?" Trong ấn tượng của cô, Tần Hải Tuấn rất thích chiếc xe mà cô tặng. Từ lúc mua về đến nay, ngày nào cũng lấy ra chạy.
Tần Hải Tuấn nói: "Không lái, gần đây con không đi đua xe."
"Ra là vậy, cũng tốt, con đi đường cẩn thận, sớm về nhà." Đối với vẻ mặt kinh ngạc của Tần Hải Tuấn, Tưởng Hinh cười đắng chát: "Trong nhà tanh lẽo, đêm nay chỉ còn một mình dì."
Tần Thiên quanh năm không có ở nhà, lần trước Tưởng Hinh nháo lên một lần, vui vẻ được một thời gian, gần đây thói cũ bắt đầu trở lại.
"Ồ..." Tần Hải Tuấn nhất thời không dám nhìn gương mặt khổ sở của Tưởng Hinh, cậu rất muốn đến an ủi Tưởng Hinh, nhưng mà thân phận không cho phép nên chỉ có thể yên lặng nhìn cô.
"Ừm, về sớm một chút, bữa sau lại gặp." nụ cười của Tưởng Hinh một lần nữa trở lại, phất tay về phía Tần Hải Tuấn.
Tần Hải Tuấn gật gật đầu, trên mặt không còn tình cảm hưng phấn kia nữa, trái lại có chút nặng trĩu. Cậu mở cửa xe leo lên, lái xe rời đi.