Chỉ là không thể không thừa nhận chính là, dáng người Cố Kinh Thế hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Thiên Lạc chỉ có thể cảm thán ông trời đổi xử với Cố Kinh Thế quá thiên vị.
Hơi trì hoãn một chút, Thiên Lạc liền tiếp tục bận rộn.
Ước chừng qua nửa tiếng, rốt cuộccũng chuẩn bị đồ ăn thỏa đáng.
Cố Kinh Thế cũng đã mặc quần áo, ngồi ở trước bàn ăn.
Anh mặc quần đen và áo sơ mi đơn giản, chỉ mặc vậy mà vẫn toát ra khí chất quý tộc ưu nhã.
Nhìn trên bàn cơm bày bốn món một canh, lông mày Cố Kinh Thế hơi nhăn lại.
Khứu giác của anh mẫn cảm, đã ngửi ra hương vị của đồ ăn.
Bốn món một canh kia cực kì khó coi, làm người ta căn bản không muốn ăn.
Vốn dĩ để người khác làm, Cố Kinh Thế nhìn đến liền tức giận, anh luôn yêu cầu chất lượng cuộc sống đến mức hoàn mỹ, ăn, mặc, ở, đi lại đều cực kì bắt bẻ, đặc biệt là chuyện ăn cơm, anh cực kì nghiêm túc chú ý.
Chính là không biết vì sao, lúc này Cố Kinh Thế ngoại trừ buồn cười thì không có cảm xúc tức giận.
Bởi vì biểu cảm nghiêm túc của Thiên Lạc, hoàn toàn không giống như cố ý làm đồ ăn thành như vậy.
“Cái này thịt xào ớt, cái này là gà Cung Bảo, cái này là sườn cay, cái này là rau muống xào, cái này là canh chua cay.” Thiên Lạc lần lượt chỉ vào đồ ăn giới thiệu với Cố Kinh Thế.
Nếu không phải Thiên Lạc giới thiệu, Cố Kinh Thế thật là nhìn không ra những thứ đen xì trên đĩa kia là món gì.
Ngoại trừ màu sắc bát canh tương đối bình thường, những đồ ăn khác đều cháy thành màu đen, nhìn qua chỉ có thể dùng bốn chữ thảm không nỡ nhìn để hình dung.
Cố Kinh Thế không biết bắt đầu ăn từ đâu, chính là dưới ánh mắt chờ mong của Thiên Lạc, anh lại sinh ra chút cảm giác không đành lòng đả kích cảm xúc cô.
Phải biết rằng, từ trước đến nay anh sát phạt quyết đoán, vẫn là lần đầu tiên có cảm xúc này.
“Sao không ăn?” Thiên Lạc thấy Cố Kinh Thế cầm chiếc đũa, nhíu nhíu mày hỏi.
Cô biết đồ ăn mình làm hơi bị khét, thế nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều.
Cố Kinh Thế cầm lấy chén nhỏ múc một chén canh.
Ở dưới ánh mắt vô cùng chờ mong của Thiên Lạc, Cố Kinh Thế ưu nhã uống một ngụm.
Cay đến nổ tung! Chua đến cực hạn!
Đây là cảm giác đầu tiên của Cố Kinh Thế khi uống canh, mày không dấu vết nhíu lại một cái.
“Hương vị như thế nào?” Thiên Lạc, còn nghiêm trang hỏi.
Cố Kinh Thế nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, ho khan một tiếng nói, “Chính cậu nếm thử xem.”
Thiên Lạc vội vàng múc một chén canh nhỏ, gấp không chờ nổi uống một ngụm.
“Khà-zzz ——” trực tiếp cay đến giật mình, Thiên Lạc ném xuống chén bật dậy đi tìm nước uống.
Tổn thọ! Hồ tiêu cùng dấm đều cho quá nhiều!
Nhìn Thiên Lạc bởi vì cay mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Cố Kinh Thế cười nhẹ ra tiếng, đứng dậy nói, “Đi thôi, đi ra ngoài ăn cơm.”
Thiên Lạc thất bại gật gật đầu, tài nấu ăn của cô quả nhiên không cứu được!
……
Xe jeep nhanh chóng rời khỏi căn cứ, chạy về phía một thành phố gần đó.
Xe của quân khu không cần hạn chế tốc độ, cho nên, không đến một tiếng sau Cố Kinh Thế cùng với Thiên Lạc đã xuất hiện ở một nhà hàng kiểu Trung.
Nhà hàng này có tên rất đặc biệt, gọi là Ngự Thiện Phòng.
Hơn nữa, nhà ăn cũng được trang trí theo phong cách phục cổ xa hoa, làm người ta có cảm giác mình đang ở trong đại điện hoàng cung.