Đối mặt với Cố Kinh Thế, Thiên Lạc không có nửa phần hoảng sợ, chỉ có bình tĩnh thong dong.
"Lẽ nào tôi phải vì cái quy định chó má gì đó của nơi này, mà bị cái tên ngu xuẩn đầu óc đơn giản tứ chi phát triển kia đánh cũng không thể đánh trả?" Hừ lạnh một tiếng, giọng điệu Thiên Lạc lạnh lẽo nói.
Cô không ra tay thì thôi, ra tay liền phải đẩy đối phương vào chỗ chết.
Nói cô máu lạnh hay lòng dạ độc ác đều được, cô đều tiếp thu, nói chung cô tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn khi bị đánh, bởi vì đó mới thật sự là nhát gan.
Dường như là đoán được Thiên Lạc sẽ có thái độ hung hăng như thế, trên gương mặt đẹp trai của Cố Kinh Thế không nhìn ra biểu cảm tức giận, cặp mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh trước sau như một, mang tâm trạng làm người khác không hiểu được nhìn Thiên Lạc, "Cậu rất hung hăng, có điều dường như cậu đã quên nơi này là địa bàn của ai."
Thiên Lạc đương nhiên không quên nơi này là địa bàn của Cố Kinh Thế.
Chỉ thấy cô tiêu sái nở nụ cười, lộ ra mấy phần lưu manh vô lại, "Nơi này không chào đón ông đây, thì ông đây cũng không ngại lập tức đi ngay."
Nếu như dáng vẻ của Thiên Lạc vào giờ phút này bị những người khác nhìn thấy, nhất định sẽ bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Ngoại trừ Thiên Lạc ra, e rằng không người nào dám tự xưng là ông trước mặt Cố Kinh Thế.
Chuyện này quả thật là anh kiêu ngạo. Kiêu ngạo mở cửa, kiêu ngạo về nhà.
Đuôi lông mày không dấu vết giật giật, môi mỏng của Cố Kinh Thế giương lên thành độ cong như có như không, quanh quẩn mấy phần cân nhắc nhàn nhạt.
Không thể không nói, Thiên Lạc như vậy, làm Cố Kinh Thế nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đủ kiểu ngạo, đủ dũng khí, chỉ tiếc, thực lực còn có chút khiếm khuyết.
Vào giờ phút này, Cố Kinh Thế không khỏi có loại du͙© vọиɠ, anh muốn nhìn thử xem sau này khi Thiên Lạc trở nên đủ mạnh sẽ là dáng vẻ gì.
"Trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt không cho phép đấu vụиɠ ŧяộʍ, điểm này cậu rất rõ ràng." Giọng trầm thấp dễ nghe ở văn phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Thiên Lạc nhếch nhếch lông mày, cô đúng là biết.
Thế nhưng vậy thì sao, chuyện đã đến nước này, người cô cũng đánh, cô cũng không định nguỵ biện cầu xin cho bản thân.
"Quân pháp không có thiên vị ai. Bây giờ cậu có hai đường để đi." Cố Kinh Thế chậm rãi nói.
"Ngoại trừ rời khỏi nơi này, tôi còn có lựa chọn khác?" ánh mắt Thiên Lạc mở to sáng ngời.
"Ngoại trừ rời khỏi nơi này, cậu còn có thể chọn tiếp nhận hình phạt nghiêm khắc nhất ở đây, nếu như cậu có thể chịu được một đêm, như vậy cậu có thể tiếp tục ở lại." Cố Kinh Thế thản nhiên nói.
"Hình phạt gì?" Thiên Lạc thuận miệng hỏi.
"Ngâm mình trong ao lửa băng ngàn năm một đêm." Giọng điệu Cố Kinh Thế bình thản như đang bàn luận khí trời, "Ao lửa băng ngàn năm cũng sẽ không lấy mạng cậu, chỉ là sẽ làm cậu nếm trải cảm giác sống không bằng chết. Trước đây người bị phạt trong ao lửa băng ngàn năm, ngâm lâu nhất cũng không vượt quá năm tiếng."
Vậy thì lợi hại, Thiên Lạc không nhịn được thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng đồng thời cô cũng làm ra quyết định, cô đồng ý tiếp nhận trừng phạt này.
"Tôi đồng ý tiếp nhận trừng phạt này." Thiên Lạc chậm rãi nói.
Đáp án này cũng không làm Cố Kinh Thế cảm thấy bất ngờ, anh muốn xem chính là, Thiên Lạc có thể ở trong ao lửa băng ngàn năm bao lâu.
Hi vọng, không làm anh thất vọng mới tốt.
Vừa vặn lúc này đã là buổi tối, Cố Kinh Thế liền trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới, dẫn Thiên Lạc đến ao lửa băng ngàn năm.
Tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Vốn cho là Thiên Lạc sẽ trực tiếp bị đào thải, lại không nghĩ tới chuyện lại chuyển ngoặt như vậy.
Tuy rằng Cố Kinh Thế vẫn trừng phạt Thiên Lạc, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh không làm việc dựa theo quy tắc trong căn cứ này.
Thiên Lạc này đến cùng có bản lĩnh gì, có thể làm cho Cố Kinh Thế đối với anh khác biệt như vậy?