Edit: Tui là ai
“Đến xem tình huống của cậu.” Thời điểm Cố Kinh Thế đem ánh mắt chuyển về phía Thiên Lạc, ánh mắt lạnh băng lập tức tan đi.
Nhíu nhíu mày, Thiên Lạc nghĩ đến hôm nay buổi sáng Cố Kinh Thế đem cô đè ở dưới thân bộ dáng chơi lưu lưu manh.
“Cố thiếu tướng, ngài nhiều nhất chỉ có thể xem ta là cấp dưới, ngài không cảm thấy ngài đối với cấp dưới này quan tâm có chút quá mức sao?” Thiên Lạc nhăn mày hỏi.
Khi đối mặt về phương diện tình cảm, Thiên Lạc không thể không thừa nhận từ trước đến nay cô cũng có lúc phạm sai lầm.
Mặc dù cô đối với tình cảm phản ứng trì độn, nhưng hiện tại cô cũng cảm giác được Cố Kinh Thế đối với cô không giống như đối với người khác.
Vẫn nhớ lần thứ nhất nhìn thấy Cố Kinh Thế, hắn lãnh khốc máu lạnh, đối đãi với cấp dưới, cũng là bộ dáng lạnh băng.
Nhưng vì cái gì hắn luôn là ở trước mặt cô giống một tên lưu manh vô lại?
Hay Cố Kinh Thế là một tên cong?
Nghe Thiên Lạc hỏi như thế, Cố Kinh Thế nhướng mày.
Cô rốt cuộc cũng nhìn ra anh quan tâm cô, hắn còn tưởng rằng cô trì độn đến bây giờ đều nhìn không ra tới.
“Cậu là trợ lý tư nhân của tôi, cùng cấp dưới khác không giống nhau, cậu ngã bệnh thì ai tới chiếu cố tôi? Tôi đương nhiên phải quan tâm cậu.” Cố Kinh Thế nói chuyện ngữ khí thực tùy ý, cái lý do này cũng thực hoàn mỹ, làm người chỉ không ra tật xấu.
Chân mày Thiên Lạc càng nhăn càng chặt, cô hiện tại là trợ lý sinh hoạt tư nhân của Cố Kinh Thế, chính là cái này hoàn toàn là do Cố Kinh Thế áp đặt chức vị cho cô, cô cảm thấy trợ lý sinh hoạt tư nhân giống như không có tác dụng gì?
"Được rồi, cậu nhất định còn chưa ăn cơm, tôi mang theo canh gà đen cho cậu.” Cố Kinh Thế nói, liền kéo Thiên Lạc đi đến sô pha.
Thiên Lạc bị động đi theo Cố Kinh Thế đi về phía trước, ánh mắt đăm đăm nhìn cánh tay Cố Kinh Thế đang kéo tay cô.
Xương ngón tay to nhìn qua tràn ngập sức lực, ôn nhu bắt lấy cổ tay của cô, truyền lại một loại ấm áp kỳ dị.
Trong lúc nhất thời, cô lại là đã quên tránh thoát.
Trong đầu là lời nói ôn nhu hàm chứa quan tâm của hắn, thế nhưng những lời này nghe tới tai cô thành sủng nịch?
Ngay cả Cố Kinh Thế cũng không biết, vừa rồi khi hắn nói chuyện, ngữ khí sủng nịch ôn nhu giống như đối với người yêu.
Khi Thiên Lạc ngơ ngẩn không quan tâm, Cố Kinh Thế cũng lôi kéo cô đi tới trước sô pha, sau đó buông lỏng thả cổ tay của cô.
Ở trên bàn trà đặt một hộp giữa ấm, hộp giữ ấm ở thế kỷ này đã tương đương hoàn thiện, đồ ăn đặt bên trong bao lâu, đều có thể bảo trì độ ấm ban đầu, tuyệt đối sẽ không nguội.
Cầm lấy chén nhỏ đặt ở bên cạnh, Cố Kinh Thế tự mình đổ cho Thiên Lạc một chén canh gà mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Động tác tương đối tự nhiên, hoàn toàn không có tư thế cao cao tại thượng uy của ngày thường.
Đứng ở góc độ này, cô vừa lúc nhìn đến sườn mặt của Cố Kinh Thế.
Sườn mặt có đường cong duyên dáng có thể nói hoàn mỹ, phảng phất như bao phủ một vầng sáng ôn nhu vầng, làm cô xem không khỏi ngây người.
“Thiên Lạc?” Đem chén canh gà đã múc đầy đưa cho Thiên Lạc, Cố Kinh Thế thấy cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mình, thấp giọng kêu lên.
Bớt chợt bừng tỉnh, Thiên Lạc cảm thấy được chính mình vừa rồi thất thố, biểu cảm có chút quẫn bách, vươn tay nhận lấy chén canh gà trong tay Cố Kinh Thế.
“Dùng tay nâng chén, cẩn thận phỏng……”
Cố Kinh Thế còn không nói xong, Thiên Lạc bàn tay liền đυ.ng phải miệng chén canh gà, tiếp đó là cảm giác nóng truyền đến, làm cô buông chén canh ra.
Vừa lúc, tay Cố Kinh Thế còn ở dưới tay của cô.