Edit: Tui là ai
Thân thể hai người lấy một loại thực phù hợp cảm giác, kề sát tới rồi cùng nhau.
Không khí trong phòng bệnh, bỗng trở nên ái muội.
“Cố thiếu tướng, ngài thích nam nhân phải không?” Căm tức nhìn Cố Kinh Thế, Thiên Lạc cực kỳ giống một con thú nhỏ phẫn nộ.
“Thích nam nhân?” Trong mắt lóe lên một tia quang mang không rõ, Cố Kinh Thế mắt đen thâm thúy chặt chẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Thiên Lạc.
Chỉ cảm thấy bộ dáng của cô lúc này lại thẹn lại giận, không có lãnh khốc như ngày thường, ngược lại là nhiều thêm một ít ngây thơ của nữ nhân.
Anh không thích nam nhân, anh thích Thiên Lạc.
Chính là lời này hiện tại cũng không phải thời điểm nói cho Thiên Lạc, anh sợ đột nhiên thông báo, sẽ dọa tới Thiên Lạc.
“Có lẽ……” Cố Kinh Thế vừa định nói cái gì, cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra.
“Lão đại! Nghe bác sĩ Sở nói anh đã tỉnh?” Ngay sau đó, chính là giọng nói kích động của Cao Nham.
Bên trong phòng bệnh đều có hệ thống cảm ứng sinh mệnh trạng thái của người bệnh, người bệnh nếu từ trong lúc hôn mê tỉnh dậy liền sẽ phóng ra tín hiệu cấp bác sĩ văn phòng, bọn Cao Nham vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi.
Nghe bác sĩ Sở nói Thiên Lạc đã tỉnh, bọn Cao Nham gấp không chờ nổi muốn lại đây nhìn xem Thiên Lạc rốt cuộc là tình huống gì, Cao Nham là người thứ nhất mở cửa tiến vào.
Chỉ là khi hắn thấy rõ ràng trong phòng tình trạng, thân thể đột nhiên liền cương ở cửa, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Trước mắt một màn này, làm Cao Nham đầu tiên là giật mình một cái, sau đó liền sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Trời! Trời! Trời!
Hắn nhìn thấy cái gì? Hắn thế nhưng thấy được hình tượng Cố thiếu tướng luôn luôn cao lãnh cấm dục đang đè trên người Thiên Lạc!
Này tuyệt đối là chuyện kính bạo nhất từ lúc hắn chào đời tới nay, hình ảnh để cho mọi người không thể tin được!
Trong nháy mắt, Cao Nham chỉ cảm thấy máu cả người bắt đầu chảy ngược, xông thẳng lên trán, làm hắn muốn thét ra tiếng.
Chính là hắn cũng rất rõ ràng, nếu hắn thét ra, khẳng định sẽ chọc giận Cố thiếu tướng, đến lúc đó hắn nhất định sẽ chết.
Cố Kinh Thế đột nhiên đem ánh mắt chuyển về phía Cao Nham, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Lúc Cố Kinh Thế nhìn về phía Cao Nham, Thiên Lạc liền đem Cố Kinh Thế đẩy từ trên người chính mình xuống.
“Cao Nham, vừa rồi cậu nhìn thấy đều là ảo giác.” Thiên Lạc hướng về Cao Nham nói, cô thật không hy vọng ở trong mắt người khác cô là cong! Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết, tỷ như bên Thiên Dư Phong liền không hảo công đạo.
Nhìn đến ánh mắt của Cố Kinh Thế, Cao Nham có cảm giác hắn có phải là phá hỏng chuyện tốt của Cố thiếu tướng rồi hay không......
Bọn Bắc Cẩm bị Cao Nham chắn ở phía sau, không có cách nào đi vào phòng, tự nhiên cũng nhìn không thấy cảnh tượng bên trong phòng.
“Thạch Đầu ngốc! Chắn ở làm gì !” Bắc Cẩm lo lắng cho an nguy của Thiên Lạc, giơ chân đá lên trên mông của Cao Nham, đá hắn vào trong phòng bệnh.
Sau đó, Bắc Cẩm tùy tiện đi vào bên trong phòng bệnh, mấy người khác cũng đều đi theo vào.
Cố Kinh Thế đã xuống giường, nhanh chóng sửa sang lại quân trang, hơi thở quanh thân lạnh băng như là vạn năm không hóa hàn xuyên.
Rõ ràng là bị phá hỏng chuyện tốt, không vui.
“Cố thiếu tướng.” Bọn Bắc Cẩm không nghĩ tới Cố Kinh Thế cũng ở đây, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn so ngày thường còn muốn lãnh trầm, một đám có chút chột dạ.
Chẳng lẽ bọn họ đến, quấy rầy Cố thiếu tướng cùng Thiên Lạc ở một chung?
Cố Kinh Thế nhìn về phía bọn Bắc Cẩm chậm rãi gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn về Thiên Lạc, ánh mắt không tự giác có chút ôn nhu.
“Thiên Lạc, có bọn họ bồi cậu, tôi liền đi trước. Sáng ngày mai cậu có thể xuất viện, tôi sẽ phái xe tới đón ngươi.” Nói xong, Cố Kinh Thế nhanh chống ra khỏi phòng bệnh.