Chương 5: Vũ khí

Chương 5: Vũ khí

“Cô nói tất cả những điều này là vì lý do gì? Tại sao lại nói với tôi những điều này?”

Lúc này, Cố Triệt chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rằng Cận Khương muốn lôi kéo anh vào cuộc, nếu không cô không cần phải tìm đến anh.

Theo những gì cô nói, ở kiếp trước anh rất tin tưởng cô, nếu không đã không đưa cô vào phòng thí nghiệm của mình.

Nghĩ đến đây, sự nghi ngờ trong mắt Cố Triệt giảm đi không ít.

“Tôi cần vũ khí, nhưng tôi không có kênh mua. Kiếp trước tôi thức tỉnh dị năng không gian một ngày sau khi virus zombie bùng phát, không có cách nào mua vũ khí từ nước ngoài. Kiếp trước, anh có rất nhiều vũ khí chỉ trong một năm sau khi tận thế xảy ra, nên...”

Giọng Cận Khương càng lúc càng nhỏ, thực sự là có chút thiếu tự tin.

Ai bảo kiếp trước cô nhìn người không chuẩn chứ.

“Nhưng nếu kiếp này không xảy ra virus zombie thì sao? Cô có nghĩ đến vấn đề này không?”

“Tôi đã nghĩ đến, thậm chí tôi còn nghĩ rằng những gì tôi nói về kiếp trước chỉ là một giấc mơ. Nhưng những gì đã xảy ra ở kiếp trước khiến tôi không thể không chuẩn bị trước.”

Cố Triệt cúi đầu suy nghĩ rất lâu, rồi ngẩng đầu nhìn Cận Khương trước mặt, chậm rãi nói: “Vũ khí để tôi lo. Tốt nhất là thực sự xảy ra virus zombie, nếu không thì chúng ta có thể sẽ sớm gặp nguy hiểm.”

“Tôi thà rằng không xảy ra, tôi thà vì buôn bán vũ khí mà phải gặp Diêm Vương. Thật đấy, Cố Triệt, tận thế là một điều mà anh không thể tưởng tượng nổi.”

Im lặng một lúc, Cận Khương lại mở miệng nói: “Trong phim ảnh chỉ là một phần mười, thậm chí một phần trăm. Kiếp trước tôi đã trải qua năm năm tận thế, cho đến khi chết, nghiên cứu virus zombie mới có chút tiến triển. Thậm chí có nhà khoa học để kiểm nghiệm hiệu quả thuốc, đã chạy đến trước mặt zombie để bị cắn, cho những người còn lại sử dụng mình làm thí nghiệm. Cố Triệt, kiếp này tôi muốn làm hết sức mình.”

“Ngay cả khi cuối cùng cô không thể thay đổi được gì, thậm chí mất mạng?”

Cận Khương kiên định gật đầu.

Có lẽ sự chân thành và kiên định của Cận Khương đã khiến Cố Triệt nghe theo một giọng nói trong lòng rằng, tạm thời có thể tin tưởng cô.

“Được, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lo chuyện vũ khí, nhưng tôi không có kinh phí.”

“Tôi cung cấp, anh chỉ cần tìm nguồn hàng.”

“Được.”

“Anh không sợ tôi bịa ra câu chuyện để lừa anh sao?”

Cố Triệt cười khẩy, “Nơi này ngoài tôi ra, không ai biết. Nếu cô thực sự giỏi đến mức điều tra được tôi, rồi bịa ra câu chuyện này để lừa tôi, thì tôi cũng đành chấp nhận.”

Cận Khương không biết mình đang có cảm giác gì, thậm chí cô không dám nhìn vào mắt Cố Triệt.

Im lặng rất lâu.

Cuối cùng vẫn là Cố Triết phá vỡ sự im lặng, “Cô cần những loại vũ khí gì, cụ thể nói đi.”

Sau khi bàn bạc xong chuyện vũ khí với Cố Triệt, Cận Khương rời đi.

Nhìn Cận Khương rời đi, Cố Triệt mới nhận ra rằng, có phải mình quá dễ tin người rồi không?

Sao lại dễ dàng đồng ý hợp tác thế này?

“Hy vọng mọi chuyện thực sự như cô nói, vậy một tuần nữa liên lạc lại, mong rằng mọi chuyện đúng như cô nói.”

Cố Triệt nhớ lại ba sự kiện mà Cận Khương đã nói sẽ xảy ra trong tuần tới: cảnh sát cuối cùng bắt được kẻ gϊếŧ người đã trốn chạy hơn mười năm, chính quyền thành phố B thay đổi lãnh đạo quy mô lớn và thành phố C phát hiện ra một ngôi mộ cổ.

Anh nghĩ rằng ngoài sự kiện cuối cùng, thì những sự kiện khác chắc không phải là điều mà Cận Khương có thể dò la được, nên anh định chờ xem. Nếu những sự kiện đó thực sự xảy ra, thì anh sẽ đi tìm nguồn hàng.

Dù sao thì tốt nhất là kiếm được hàng rồi tận thế xảy ra ngay, nếu không anh cũng không thể đảm bảo mình có thể thành công mang những thứ đó về dưới sự giám sát của cơ quan chức năng không.

Còn Cận Khương, sau khi rời đi, suốt đường cô suy nghĩ cách tập hợp những người có thứ hạng cao trong bảng xếp hạng dị năng ở kiếp trước.

Dù sao thì ngay sau khi tái sinh, cô đã thuê thám tử tư điều tra họ, đến bây giờ có lẽ đã gần có kết quả.

Cận Khương nhanh chóng xuống núi, trở về thành phố B.

Ngày 28 tháng 10, Cận Khương nhận được tin từ thám tử tư nói rằng đã tìm ra bằng chứng, nhưng muốn họ chịu tội e là có chút khó khăn.

Hai anh em nhìn tài liệu và ảnh mà thám tử gửi tới, đều im lặng.

Cả hai không ngờ rằng người phản bội cha mình suốt hơn mười năm lại chính là thư ký đã phục vụ ông bấy lâu.

Người đó đã thông báo hành tung của cha họ cho Cận Vân Tường.

Chỉ tiếc là người đó giờ đã ra nước ngoài, họ không có thời gian để ra nước ngoài bắt người.

“Thủ phạm chính là Cận Vân Tường chắc chắn không thoát được.” Cận Thiệu nghiến răng nhìn bức ảnh trong tay.

Cận Khương nhíu mày: “Bằng chứng không đủ, thời gian chúng ta có hạn, anh à, chờ đến tận thế.”

“Anh... được thôi.” Cận Thiệu ném những tài liệu đó xuống, “Khương Nhi, thời gian này chúng ta thay đổi trang phục để dự trữ vật tư, lâu dài không an toàn, hàng còn lại có lẽ chúng ta phải mạo hiểm, để người giao hàng đưa trực tiếp đến kho, chúng ta không thể lộ mặt nữa.”

“Tìm một cái cớ hợp lý để đối phó trước, ngày mai đi gặp bác của chúng ta.”

Ngày hôm sau.

Hai anh em Cận Khương đến tập đoàn Cận Thị từ sớm, hiện giờ công ty do Cận Vân Tường quản lý.

Hai người trực tiếp đến văn phòng của Cận Vân Tường.

“Ôi, Thiệu Nhi, hai cháu đến đây làm gì? Gần đây chơi vui chứ?”

Cận Thiệu khó chịu gãi đầu, nói: “Bác à, bác đừng nói nữa, phiền chết đi được. Bác có thể cho chúng cháu thêm ít tiền từ cổ phần được không? Gần đây cháu nghe lời bạn nói về bitcoin, nói rằng có tương lai, cháu đã đầu tư một nửa vào đó, giờ thì mất hết rồi, ôi.”

“May mà Khương Nhi đã dùng số tiền còn lại mua ít thịt lợn gì đó, nghe nói cuối năm giá thịt lợn sẽ tăng mạnh, hy vọng có thể gỡ gạc lại một phần, thật đau đầu.”

Cận Khương đứng bên cạnh tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Cận Thiệu, sau đó nhỏ giọng nói: “Ít nhất em còn đổi được hàng hóa, anh thì mất sạch, còn nói em, hứ.”

Nghe vậy, hai người liền thấy mặt Cận Vân Tường đầy đau đớn, chắc là đang tiếc tiền.

Thực ra, Cận Vân Tường và Chu Hâm bàn bạc, vốn định mược Cận Thiệu vài chục tỷ nói rằng để quay vòng vốn, rồi lần sau đòi thêm. Không ngờ lần này Cận Thiệu lại tiêu hết số tiền đó.

“Còn bao nhiêu tiền?”

Cận Thiệu đá sàn nhà, khó chịu nói: “Vài tỷ. Chúng cháu đã mua một trang trại ở nước ngoài. Bác à, cho cháu mượn mười tỷ đi, cháu sẽ nhanh chóng gỡ gạc lại, thật đấy. Đến lúc đó cháu trả bác hai mươi tỷ cũng được. Bác à, tin cháu đi.”

Cận Thiệu diễn xuất như một con bạc vô phương cứu chữa, quả nhiên trong mắt Cận Vân Tường đầy khinh thường. Sau đó, ông giả bộ tiếc nuối, “Thiệu Nhi, hai cháu sao lại thành ra thế này, bác sẽ không cho các cháu tiền, tự tìm cách đi.”

“Bác à, bác không thể...” Cận Thiệu chưa nói xong, Cận Vân Tường liền nói: “Đi đi, bác phải họp rồi, đừng làm phiền nếu không bác gọi bảo vệ, đến lúc đó không đẹp mặt đâu.”

Cận Thiệu giận dữ đá vào bàn trà, “Hừ, không cho thì không cho, cháu đi vay nặng lãi, cháu không tin...”

Nói xong liền tức giận rời đi, Cận Khương hừ một tiếng với Cận Vân Tường rồi theo sau Cận Thiệu rời đi.

Hai người vừa đi, Cận Vân Tường liền gọi cho Chu Hâm, “Tôi đã nói rồi, hai đứa chúng sao có âm mưu gì được, anh đánh giá cao chúng quá. Chúng vừa đến mượn tiền của tôi, haha, yên tâm đi.”

“Ừ, để chắc chắn vẫn nên theo dõi sát sao.”

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi.” Sau khi cúp máy, Cận Vân Tường mặt sầm lại, “Hừ, tôi cần anh dạy sao? Xì... đàn ông ăn bám, có tư cách gì dạy tôi, theo dõi chúng à, theo dõi cái gì, đồ đàn bà.”

Hai anh em Cận Khương vừa ra khỏi tòa nhà liền nhìn nhau cười.

“Được rồi, đi thôi, nguy cơ tạm thời được giải quyết. Sau này phải cực kỳ cẩn thận, để họ kiêu ngạo thêm nửa tháng nữa.” Nói xong, Cận Thiệu kéo Cận Khương rời đi.