Chương 10-3: Cảnh cáo chú Lưu

Nói xong, sắc mặt chú Lưu chợt cứng đờ, trong mắt nhanh chóng hiện lên cảm giác kinh hoảng chột dạ, nhìn gương mặt như cười như không của Phương Tử Dương, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Tiểu thiếu gia nói lời này là có ý gì? Đã biết cái gì rồi sao?

Không có khả năng, tiểu thiếu gia như thế nào biết được, dù hacker có lợi hại cũng không có khả năng tra được sự việc xảy ra từ quá khứ, không có khả năng biết được, những lời nói của thiếu gia có ý gì…

Trái tim của chú Lưu đập thình thịch, ngơ ngác nhìn Phương Tử Dương.

Có vẻ như câu hỏi đến bất thình lình dẫn đến trở tay không kịp, nhưng thực tế đang đợi đằng sau, lấy bất biến ứng vạn biến, kiểm tra xem ông ta biết được bao nhiêu mà thôi.

Đáng tiếc.

Phương Tử Dương cũng không có ý tiếp tục nói tiếp, chỉ nở nụ cười không rõ ràng với chú Lưu,

“Chú Lưu, tôi nghe nói anh Lưu Phong hình như lại tìm được một bộ sưu tập đồ cổ không tồi, chuẩn bị ngày nào đó giới thiệu cho tôi biết nha…”

Đời trước trong khoảng thời gian này con trai chú Lưu lại giới thiệu cho hắn một bộ sưu tập đồ cổ có giá trị cao, ước chừng lừa của hắn một trăm triệu nhân dân tệ, đó là toàn bộ tiền tiêu vặt của hắn trong năm nay.

Bởi vì có cổ phần của mẹ cùng di sản của ông ngoại, mỗi năm hắn có thể lãnh tiền tiêu vặt gấp mấy lần đám phú nhị đại bình thường.

“Tiểu thiếu gia!”

Chú Lưu bỗng nhiên cao giọng, cảm thấy tay cầm vô lăng như nhũn ra.

Tiểu thiếu gia nói lời này lại có ý gì?

“Chú Lưu, chú tốt nhất nên nghĩ lại xem rốt cuộc chủ của chú là ai…Lái xe đi, về nhà.”

Nói đến đây thì dừng.

Phương Ngạn Đông cho hai con rắn độc này ăn đến khi chúng béo trắng, gϊếŧ chúng sớm như thế rất không thú vị.

Hắn tin tưởng, chú Lưu người là ‘thông minh’

Một lần nữa Phương Tử Dương đưa mắt ra ngoài cửa sổ xe, nụ cười biến mất, mặt không biểu cảm, chỉ có toàn thân toát ra cảm giác u ám lạnh lẽo mà trước kia chưa từng có, làm cho bầu không khí bên trong toàn bộ không gian xe trở nên áp lực không lời nào có thể tả.

Chú Lưu không biết mình làm như thế nào khởi động xe lên đường một lần nữa, hiện tại toàn bộ đầu óc của ông ta đều chết máy.

Tuy rằng Phương Tử Dương cũng không có nói nhiều lời, nhưng vài câu ngắn ngủn như vậy cũng đủ để cho ông ta suy nghĩ nhiều chuyện, những chuyện khiến ông ta lo lắng sợ hãi.

Chẳng lẽ tiểu thiếu gia nhìn ra được gì đó sau khi bị kí©h thí©ɧ?

Hay là đã biết từ sớm mà bây giờ mới hiểu hiện? Suy cho cùng thủ đoạn trong buổi phát sóng trực tiếp nhìn như tùy ý nhưng thực chất lại rất chu đáo, sắc bén và tinh tế.

Còn có tiểu thiếu gia tìm được từ nơi nào một hacker giỏi như vậy? Tuy rằng không hiểu về thị trường hacker, nhưng ông cũng nhìn ra được trong thời gian ngắn tìm được những bằng chứng đó cũng không phải là chuyện đơn giản.

Thậm chí…ngay cả vấn đề đồ cổ, đánh bạc, nghe giọng điệu dường như đã biết được gì đó rồi!

Chỉ là tiểu thiếu gia rốt cuộc biết được nhiều hay ít?

Lời nói cuối cùng lại có ý gì? Muốn ông ta phản bội ông chủ và đổi phe sao?

Con người chính là như vậy, luôn thích suy nghĩ quá nhiều.

Nếu hắn trực tiếp nói thẳng, chú Lưu phản ứng cũng sẽ không suy nghĩ sâu xa tới vậy, nhưng chỉ nói một chút, còn lại để cho đối phương tự suy nghĩ, như vậy thì chú Lưu sẽ càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ đầu óc càng rối loạn…

Đời trước chú Lưu và vυ" Trương đối với hắn cũng thật tốt, hắn không suy nghĩ biện pháp “báo đáp” cho tương xứng thì thật đáng tiếc.

Nhưng không biết có phải đột nhiên làm cho chú Lưu sợ tới mức ảnh hưởng quá lớn, quãng đường còn lại chú Lưu vẫn có chút hoảng hốt, kỹ thuật lái xe không có ổn định như ngày xưa.

Đến ngã rẽ ở ngã tư, do mất tập trung mà đã vô tình va chạm với một chiếc ô tô khác.

Rất may, cả hai chiếc xe đều không chạy quá nhanh nên chỉ va chạm nhẹ, không có ai bị thương.

Chú Lưu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng mở cửa xe đi xuống xem tình hình, đồng thời còn thảo luận với đối phương về việc xử lý tai nạn.

Phương Tử Dương không định xuống xe, việc nhỏ như vậy không cần hắn phải xuất hiện.

Chẳng qua.

Ngay sau khi nhìn thấy người đi ra từ chiếc Maybach ở đối diện, hắn ngồi thẳng dậy ngay lập tức, vẻ mặt vốn không thay đổi từ lúc sống lại đột nhiên có biến hóa.

Tạ Tranh!

Tại sao anh ta lại ở chỗ này?!