Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 100: Phản kích (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Tạ Hồng xuất hiện, Tạ Hồng xinh đẹp, đôi mắt ngấn nước, ngay cả dáng người cũng đều hơn Tần Sơ khi đó. Không có gì ngạc nhiên khi ông ta nảy sinh tình cảm. Có Tạ Hồng xinh đẹp như vậy, làm sao còn thấy được Tần Sơ nữa?

Bây giờ, Tần Sơ lại hỏi ông ta tại sao không trả bài, hừ, nếu để cho ông ta trả bài, ông ta phải hạ miệng như thế nào?

Tần Sơ nghe vậy, lửa nóng trong lòng càng bay lên, lập tức chửi: “Ôi chao, Lưu Dân, người ta còn không dám nói tôi béo mà ông dám chê tôi béo sao, ông vậy mà chê tôi béo?” Bà ta vừa dứt lời lập tức dùng tay định cào Lưu Dân.

Lưu Dân tất nhiên không muốn nói chuyện với bà ta nữa, ngày mai ông ta còn phải đi làm, còn phải đến cửa hàng Bánh Cuốn Phong Thị, nếu Tần Sơ còn cào vào mặt ông ta nữa thì ngày mai ông ta phải làm sao?

Nghĩ như vậy, ông ta kẹp Tần Sơ vào giữa hai chân, sau đó lợi dụng chiều cao và sức mạnh của mình nắm lấy tay Tần Sơ, quát: “Bà làm loạn đủ chưa? Trời đã muộn rồi, bà không sợ người khác chê cười sao?”

“Không sợ, tôi không sợ, chính ông làm được thì không sợ người khác nói.” Tần Sơ lớn tiếng quát.

Lưu Dân vô cùng tức giận, lại thêm trong lòng chột dạ, một tay ông ta nắm lấy hai tay Tần Sơ, sau đó tát vào mặt Tần Sơ ‘bốp’ một cái. Tát xong, ông ta không nói lời nào, xoay người từ trên người Tần Sơ xuống, ông ta không quan tâm đến Tần Sơ vừa bị đánh choáng váng, ông ta đi đến phòng con trai, khóa cửa rồi ôm con trai ngủ.

Mụ già thúi khốn nạn này, phải dạy cho bà ta một bài học!

Một lúc lâu sau, trong phòng của bọn họ truyền đến một tiếng la hét thảm thiết, sau đó là tiếng khóc và tiếng mắng chửi nhưng lúc này Lưu Dân đã chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau, Lưu Dân phớt lờ đôi mắt sưng đỏ và ánh mắt tức giận, những lời chửi rủa của Tần Sơ. Sau khi ông ta tắm rửa sạch sẽ, soi gương phát hiện vết sẹo bị Tần Sơ cào ngày hôm qua đã mờ đi một chút, tâm trạng thoải mái đi làm.

Trên đường đi, ông ta rẽ vào một con hẻm để đi đến nhà lão Tạ để ăn một bát mì ức bò cho bữa sáng. Trong số những thứ khác thì món mì ức bò do ba vợ ông ta làm thực sự rất ngon, vừa rẻ lại thơm ngon nữa.

Nếu không có cửa hàng Bánh Cuốn Phong Thị thì cửa hàng của ba vợ ông ta sẽ không vắng vẻ như thế này. Sau khi ăn xong, ông ta gật đầu với lão Tạ, lão Tạ vui mừng đến mức muốn vẫy cái đuôi của lão ta lên.

Lưu Dân ăn sáng xong thì đi đến đơn vị làm, ông ta gọi thêm mấy người, cầm theo mấy quyển sổ nhỏ, dẫn bọn họ đến cửa hàng Bánh Cuốn Phong Thị.

Nhà họ Phong đang thu dọn đồ đạc trong cửa hàng.

Sau khi bọn họ bán hết đồ ăn sáng, bọn họ phải chuẩn bị đồ ăn nhanh cho buổi trưa và còn phải nấu ức bò nữa.

Lúc này, đám người Lưu Dân cùng đi vào.

Lưu Dân nhìn thấy Phong Thụy Thanh, ông ta khinh thường nhìn vào miếng giẻ trong tay anh ấy và nói: “Hãy bảo ông chủ của các người ra đây, chúng tôi đến từ cục vệ sinh an toàn thực phẩm.”

Phong Thụy Thanh nghe thấy vậy thì đặt miếng giẻ trong tay xuống và bước tới.

“Là tôi.” Phong Thụy Thanh đi đến chỗ đám người Lưu Dân, anh ấy hỏi với khuôn mặt lạnh lùng: “Các ông tìm tôi có chuyện gì?”

Lưu Dân giơ thẻ công tác của mình trước mặt Phong Thuỵ Thanh và nói: “Tôi nhận được báo cáo rằng ức bò trong cửa hàng của các người được nấu bằng gia vị bị cấm, vì vậy chúng tôi đến đây để điều tra.”

“Xin mời.” Phong Thụy Thanh nói với một cử chỉ mời vào.

Đám người này rõ ràng là tới đây gây phiền phức, anh ấy có ngăn cản cũng vô ích, chi bằng cứ để đám người của ông ta đi vào kiểm tra xem có thể tìm được gì.

Lưu Dân ra hiệu cho người của mình vào bếp.

Trần Giang, Lý Thiên Long và những người khác đều bước ra và đứng trước Phong Thụy Thanh.

Một lúc sau, những người mà Lưu Dân bảo vào kiểm tra đã ra tới.

“Phó cục trưởng Lưu, chúng tôi tìm thấy thứ này trong bếp.” Trong đám người Lưu Dân có một thanh niên đang cầm một túi đồ ra.

Lưu Dân nhìn thoáng qua, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa tái nhợt, nói: “Các anh lại dám dùng thứ này bỏ vào thức ăn để nấu, thứ này sẽ làm món ăn tươi ngon gấp đôi bình thường nhưng nếu ăn nhiều sẽ dễ gây nghiện. Sao các anh lại dám làm chuyện này?”

Phong Thụy Thanh nhìn kỹ vào túi đồ, trên đó có ghi ba chữ: Tiên vị liêu.

Anh ấy lắc đầu nói: “Lãnh đạo, các ông lầm rồi? Trong cửa hàng của chúng tôi không có thứ này, thứ này không phải của chúng tôi.”

Những người này cũng thật tài ba, lại dám dùng thứ này vu khống bọn họ.

“Không phải của anh thì là của ai? Thứ này được tìm thấy trong cửa hàng của anh, bằng chứng ở đây, các anh còn không thừa nhận?” Lưu Dân cười lạnh một tiếng: “Không nhận cũng phải nhận. Rất nhiều cặp mắt ở đây, các anh không thể trốn thoát được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »