Vẻ mặt Diệp Niệm Tình vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như không còn nhu tình mật ý với Mộ Diệc Thần như trước nữa, tất cả mọi người đều không nghĩ tới cô ta lại chủ động muốn từ hôn với cậu Mộ!
Mộ Diệc Thần không nói lời nào mà nhìn kỹ người trước mặt, tựa như muốn xuyên thấu cơ thể của cô ta, thấy rõ ràng linh hồn bên trong cô ta!
Trong lòng Diệp Niệm Tình dâng lên một chút cảm xúc rất cổ quái, cơ thể hơi run lên.
Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì? Loại ánh mắt này quá kỳ lạ đi? Vừa không phải là tò mò cũng không phải kinh ngạc, càng không có loại ánh mắt mang theo hứng thú bị cô ta hấp dẫn.
Trước kia đọc tiểu thuyết trọng sinh, nữ chính trong đó luôn có thể điều khiển hướng đi của mọi việc, nam chính tất nhiên sẽ bị khí chất trước sau tương phản của nữ chính hấp dẫn, từ đây đặc biệt chú ý đến cô.
Cô ta cũng có thể.
Căn cứ vào nguyên lý tâm lý học, bất kỳ kẻ nào cũng sẽ có loại tâm lý tò mò này, một người xảy ra thay đổi lớn như thế sẽ khiến cho người ta phải tìm tòi nghiên cứu, cho dù người này là Mộ Diệc Thần.
Cô ta trọng sinh, sẽ không bao giờ ngu ngốc như trước buộc chặt anh, mà thay vào đó phải dùng một loại thủ pháp khác, thủ pháp lạt mềm buộc chặt.
"Hôn ước của tôi và cô cả nhà họ Diệp, sẽ không giải trừ." Bỗng nhiên Mộ Diệc Thần cười khẽ, kiểu cười khẽ nguy hiểm lành lạnh kia, tiếng cười có âm rung thâm nhập cốt tủy như một lời thủ thỉ giữa các cặp tình nhân.
Nghe có thể thấm vào trong xương cốt, làm các cô gái ở đây đều không tự chủ được mà đỏ mặt.
Người ở hiện trường lại kinh ngạc lần nữa, không phải cậu Mộ không thích cô cả sao?
Chỉ có ông cụ Diệp biết rõ, cô cả nhà họ Diệp trong miệng anh có lẽ căn bản không phải là Diệp Niệm Tình, mà là cô gái đã mất tích 10 năm không biết tung tích kia.
Hiển nhiên, những người khác đều hiểu lầm.
Rốt cuộc sau khi cô cả tỉnh lại đã hoàn toàn thay đổi tính tình, mấy ngày trước đã ra tay dạy dỗ một người giúp việc ăn nói thô lỗ, vì cô ta nói cô chỉ là con gái nuôi.
Tương phản như vậy, có lẽ làm cho cậu Mộ có cái nhìn mới về Diệp Niệm Tình cũng không phải không có khả năng.
"Cậu Mộ, anh không thích tôi, mà tôi cũng không thích anh. Nếu như vậy hôn ước tồn tại cũng không còn ý nghĩa gì, không bằng buông tay, để cả hai có thể tìm được người mình thích."
Diệp Niệm Tình hờ hững nhìn anh, đáy mắt không có một chút tình yêu đối với anh.
Mộ Diệc Thần chỉ thong thả ung dung đứng dậy, cặp mắt hẹp dài mang theo ý cười dường như có thể khiến người ta hoàn toàn hãm sâu vào: "Cô Diệp, tương lai chúng ta còn dài."
Anh không nhìn cô ta nữa, xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
Trong tay anh nắm chặt móc chìa khóa Bồ Công Anh, đôi con ngươi làm người xem không hiểu được, giống như đang thử thăm dò cái gì đó.
Diệp Niệm Tình cắn môi nhìn bóng lưng anh, sau khi trùng sinh cô ta nhất định sẽ ôm chặt cái đùi vàng của người đàn ông này, trở thành mợ Mộ được người người hâm mộ và người thừa kế ưu tú nhất nhà họ Diệp.
Phải nói rằng đúng là vận mệnh đã đối xử tử tế với cô ta, biến cô ta từ trẻ mồ côi với hai bàn tay trắng thành con gái nhà họ Diệp, giáo dục dạy dỗ cô ta trưởng thành thành một cô gái thượng lưu như hiện tại, có thân phận có địa vị.
Còn cô gái ăn mày bị nuôi thành phế vật kia, xin lỗi, chỉ có thể trở thành đá kê chân cho vinh hoa cả đời của cô ta.
...
Mộ Diệc Thần ở trên xe nhận điện thoại.
"Diệc Thần? Trong lòng biết rõ không?" Người bên kia hỏi.
"Hẳn là không phải, không có khả năng đạt ít nhất 80% trở lên."
Người bên kia tựa hồ rất kinh ngạc, chần chừ nói: "Anh thật sự chắc chắn như vậy? Rốt cuộc loại chuyện này... Anh vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao thời gian của cô ta đều tương ứng."
Ba ngày trước, sau khi rơi xuống nước tính tình của Diệp Niệm Tình đã có sự thay đổi lớn.
"Cho nên tôi nói chỉ có chắc chắn 80%, tôi không bao giờ đưa ra bất kỳ phán đoán nào trước khi xác suất đạt 100%."
Trong đầu anh hiện lên bóng dáng của một cô gái, hoang dã mà mỏng manh.
Rốt cuộc, đâu mới là cô.