Lăng Nhược và một số người đại diện đã rời khỏi căn hộ, thương lượng việc báo cáo những chuyện vừa xảy ra cho công ty xử lý.
Lưu Diệc Khả tạm thời ở lại đây, ngoài hí hửng vì đắc ý ra trong lòng cô ta còn suy nghĩ nên trả thù Diệp Tinh Quang như thế nào.
Người có số mệnh thấp kém như vậy, cũng xứng đấu với cô ta?
Thật sự nghĩ mình là cái thứ gì, lại có thể làm cho người khác hối hận!
Mà Diệp Tinh Quang sau khi rời khỏi căn hộ đã mang theo hành lý, lên mạng đặt trước chỗ ở một khách sạn nhỏ, định ở tạm một đêm.
Đến một ngã tư, một chiếc ô tô từ từ chạy tới trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, chỉ để lộ ra một con mắt của anh.
"Trùng hợp vậy? Cô cũng đến thủ đô?"
Giọng nói của anh từ trước đến nay luôn trầm thấp, từ tính, toát lên vẻ gợi cảm thanh nhã, trưởng thành.
Diệp Tinh Quang hơi ngạc nhiên, thật là không nghĩ đến còn có thể gặp mặt Mộ Diệc Thần?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vốn là người ở thủ đô, xuất hiện ở đây hình như cũng không có gì kỳ lạ.
"Đúng vậy, thật là trùng hợp."
Diệp Tinh Quang là người có đầu óc nhạy bén lại cực kỳ bình tĩnh, làm sao không đoán được việc năm lần bảy lượt "tình cờ gặp phải" là có ý gì chứ.
Người đàn ông này cố tình tiếp cận cô ngay từ đầu là có ý gì?
Nhất thời hứng khởi, hay là có bí mật nào khác không thể cho ai biết ?
"Cô muốn đi đâu, tôi tiễn cô."
Đôi mắt của anh sâu như biển khơi, yêu nghiệt đến mức gần như có thể lấy đi linh hồn của con người.
Ánh mắt đọng lại trên gương mặt cô như bị ngăn cách bởi một tầng thời gian, ngăn cách bởi muôn sông nghìn núi.
Đó là một sự chờ mong và thương cảm do cửu biệt trùng phùng, cùng với những điều khác không thể hiểu được.
Diệp Tinh Quang đột nhiên cảm thấy rằng trái tim đã đóng băng ngàn dặm lại có thể bị đập vỡ ra một vết nứt dưới ánh mắt của anh, dường như có một thứ tình cảm sống động chạy lên phía trước.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy anh, Diệp Tinh Quang đã nhận ra sự thay đổi trong tình cảm của bản thân.
Đó là một loại cảm xúc giống như đau lòng.
Không phải là cảm xúc muốn trốn tránh anh, mà là một loại tiềm thức muốn đến gần anh.
Nhưng Diệp Tinh Quang đã sớm rèn cho mình một tính khí từ đầu đến chân đều lạnh lùng tàn nhẫn, vốn sẽ không có một chút tình cảm dư thừa nào của loài người nữa.
Nguyên nhân chính là vì nhận ra sự thay đổi tâm tình một cách kỳ lạ này, Diệp Tinh Quang mới khộng từ chối việc Mộ Diệc Thần từ trước tới nay luôn cố ý tiếp cận cô.
Thậm chí còn có một ý tứ chấp thuận ngầm.
"Được."
Diệp Tinh Quang lên xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Người đàn ông này cả ngày tràn đầy hơi thở nguy hiểm mà lại vốn có dấu vết hắc hóa, người luôn cảnh giác đề phòng một cách phi thường như Diệp Tinh Quang lại rất ngạc nhiên khi phát hiện bản thân mình ở trước mặt anh thả lỏng cảnh giác hơn là khi đối mặt với bất kì ai khác.
Đây là một loại phản ứng theo bản năng.
"Đây không phải là khách sạn mà tôi muốn đến."
Sau khi phát hiện anh lái xe không đúng đường, Diệp Tinh Quang vốn định cho anh xem qua bản đồ trên điện thoại, nhưng Mộ Diệc Thần lại chỉ cười, nói một cách đầy ẩn ý.
"Cô nói xem cái khách sạn nhỏ này có điều kiện và phương tiện vệ sinh rất kém, đến lúc ngồi xuống một lúc thôi cô sẽ cảm thấy rất chán nản và ghê tởm, huống hồ là ngủ một đêm. Không bằng cô ở trong phòng khách sạn của tôi trước, đợi đến khi nào kiếm được tiền rồi thì trả cho tôi."
Diệp Tinh Quang: ". . . . . ."
Làm sao Mộ Diệc Thần lại biết bệnh chém gió của nữ đế nổi dậy rồi?
Suy nghĩ một lúc, Diệp Tinh Quang không định từ chối anh.
Giả vờ bị ép một lúc, sau đó không dám nghĩ tới.
Diệp Tinh Quang không muốn đứng bên cạnh cái giường của khách sạn cả đêm.
Khách sạn mà Mộ Diệc Thần dẫn cô đến là một khách sạn năm sao của nhà họ Mộ.
Không cần phải làm thủ tục tại quầy lễ tân, đi thẳng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Diệp Tinh Quang không biết, đó là căn phòng được khách sạn Tư Duyệt Đế đặc biệt dành riêng cho thái tử ở lại.
Không chỉ có ở thủ đô mà các khách sạn Tư Duyệt Đế ở các khu vực khác đều đặc biệt dành riêng một phòng tổng thống cho thái tử Mộ.
Từ trước đến nay luôn từ chối việc cởi mở với bên ngoài, là vì anh bị nghiện sạch sẽ.