Tất cả mọi người đều biết rằng Diệp Niệm Tình đã phải lòng Mộ Diệc Thần trong một bữa tiệc.
Nói đúng ra, cuộc hôn nhân này là với con gái ruột của nhà họ Diệp đã bị bọn buôn người bắt cóc và bán đi, nhưng sau bao năm tìm kiếm nhà họ Diệp chỉ tìm thấy một đống hàng giả.
Dần dần, họ cũng mất niềm tin vào việc tìm lại con gái.
Nay hai nhà có ý định tiếp tục cuộc hôn nhân này, hôn ước tự nhiên rơi vào tay Diệp Niệm Tình.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cậu Mộ dường như không có chút tình cảm nào với cô cả nhà họ Diệp, luôn thể hiện sự không hứng thú và lảng tránh.
"Được, giờ tôi sẽ xuống phòng khách."
Diệp Niệm Tình gật đầu nhưng trong lòng lại có dự định khác.
Kiếp trước cô ta quấn quít lấy anh đến mức khiến anh chán ghét, lần này cô ta sẽ không lặp lại sai lầm như vậy nữa. Anh muốn tự do, cô ta sẽ cho anh tự do, rút lại hôn ước với anh.
Tất nhiên, mục đích chính của cô ta là làm anh ngạc nhiên về sự thay đổi của mình, thu hút sự chú ý của anh.
Cô ta hiện tại đã khác với kiếp trước, lần nữa làm lại cuộc đời, lần này cô ta sẽ tuyệt đối không thua cuộc.
Người hầu nữ nhìn Diệp Niệm Tình, cảm thấy cô chủ hình như có cái gì khang khác.
Diệp Niệm Tình phớt lờ ánh nhìn của người hầu gái, đi thẳng về phía phòng khách.
Cô ta đi giày cao gót, mặc một chiếc váy liền màu trắng, chân váy hơi phồng, xếp tầng tôn lên đôi chân dài trắng nõn của cô ta.
Trong phòng khách.
Mộ Diệc Thần ngồi trên ghế salon, chiếc quần âu màu đen ôm lấy đôi chân dài của anh, nhìn vô cùng phong độ và tao nhã. Thỉnh thoảng anh lại tiếp chuyện với ông cụ Diệp vài câu.
Do được nuôi dưỡng bởi các thân sĩ quý tộc, anh có một phong thái không chê vào đâu được.
"Diệc Thần, cảm ơn cháu đã đến thăm Niệm Tình."
"Nên làm vậy ạ."
Đôi mắt sắc bén của ông cụ Diệp hiện lên ý cười, giọng nói lại giấu đi tâm tư: "Diệc Thần, không biết cháu nghĩ sao về hôn ước với nhà họ Diệp. Lần này Niệm Tình rơi xuống nước hôn mê cũng vì cháu, giờ cháu nghĩ sao?"
"Ông đã hỏi riêng cháu như vậy, thì cháu sẽ nói rõ quan điểm của mình một lần, và đây cũng là lần cuối cùng. Cho dù cháu chấp nhận hôn ước này, thì cũng chỉ lấy người do bác Diệp sinh ra, con gái chân chính của nhà họ Diệp."
Những lời này nói ra không nhanh không chậm nhưng vô cùng có khí phách.
Ông cụ Diệp sững sờ vài giây, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ phức tạp.
Chẳng lẽ, trên cõi đời này thật sự có một người giống như ông, đang mong chờ ai đó trở về?
Cháu gái à, rốt cuộc cháu đang ở đâu. . .
Nói đúng ra mọi thứ mà Niệm Tình có được bây giờ đều thuộc về đứa cháu gái thất lạc, bao gồm cả hôn ước và danh hiệu mợ Mộ mà người người ngưỡng mộ này.
Thật đáng tiếc. . .
Cầu thang đi xuống hình xoắn ốc, Diệp Niệm Tình bám vào tay vịn sang trọng màu nâu, đôi giày cao gót của cô ta gõ lên nền gỗ âm thanh giòn giã.
"Ông nội." Diệp Niệm Tình đi xuống, ánh mắt rơi lên người Mộ Diệc Thần, cô ta bình thản lên tiếng: "Anh Mộ."
Giọng điệu này khiến mọi người có mặt lúc đó vô cùng ngạc nhiên, bởi vì thái độ của Diệp Niệm Tình quá mức bình thản, lịch sự mà xa cách.
Lúc trước, Diệp Niệm Tình si mê Mộ Diệc Thần, trong mắt cô ta cũng chỉ có anh.
"Niệm Tình, cháu khoẻ hơn chưa?" Với cháu gái, ông cụ Diệp vẫn luôn ân cần. Mặc dù đôi khi ông cảm thấy cô cháu gái này khao khát một người đàn ông đến tuyệt vọng thật không nên, nhưng trong lòng ông vẫn coi trọng cô ta.
"Cháu khoẻ hơn rồi ạ, để ông phải lo lắng rồi."
"Nếu anh Mộ đã không thích tôi, chúng ta giải trừ hôn ước đi." Ánh mắt Diệp Niệm Tình một lần nữa hướng về phía Mộ Diệc Thần, giống như ánh nhìn lạnh lùng của một nữ thần.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Cô cả trước kia thích cậu Mộ đến chết đi sống lại, bây giờ lại đòi huỷ hôn?
Diệp Niệm Tình được như ý nguyện khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Cô ta rất hài lòng, xem ra cô ta đã đi đúng hướng rồi.