Chương 3: Chủ Nhân Thật Lợi Hại

Đôi khi phải thừa nhận rằng thân thiết sớm tối có lúc còn hơn cả máu mủ ruột già.

Ngoài việc lo lắng cho cô suốt chục năm qua, ông nội còn hy vọng cô có thể trở thành người thừa kế xuất sắc của nhà họ Diệp, nhưng xem ra cô đã khiến ông phải thất vọng rồi.

Căn nhà xa hoa lộng lẫy cùng ánh mắt quan sát của những người thân xa lạ như mũi kim đâm vào lòng cô, khiến cô cảm thấy tự ti, không xứng với thân phận này.

Cuối cùng, cả đời cô đều buồn bực không vui.

Ngược lại, cuộc đời của Diệp Niệm Tình như trải hoa hồng, cô ta được nhà họ Diệp nuôi dưỡng thành một người ưu tú, hưởng vinh hoa cả đời.

Sau khi cô ta bước chân vào làng giải trí, được phong làm nữ thần quốc dân, giành được nhiều giải thưởng quốc tế, trở thành một trong mười người phụ nữ huyền thoại hàng đầu thế giới, có cuộc sống hoàn hảo đáng ghen tị.

Rốt cuộc ai đã lấy đi cuộc sống vốn có của chủ nhân?

Vấn đề này, Bồ Công Anh không tính ra được.

Bất kể ở thời không nào, người có ác ý tráo đổi vận mệnh của người khác đều không phải người tốt.

Hai số mệnh bị đổi cho nhau, kiếp trước chủ nhân không đấu lại người đàn bà kia cũng là chuyện bình thường, dù sao cô ta đã cướp đi thân phận của chủ nhân.

Nhưng giờ cơ hội đã tới, mọi thứ cũng thay đổi.

Chủ nhân từng làm hoàng thái nữ, thành công tại vị 11 năm, sống trong nhung lụa, có quyền lực tối cao trong tay. Điều đó rèn luyện cho chủ nhân lối sống phóng khoáng, không tự ti, đồng thời cũng mang lại cho chủ nhân một dã tâm cực lớn.

Hoàn cảnh như nào sẽ nuôi dưỡng nên một người như vậy.

Lần này, chủ nhân nhất định sẽ gây nên một trận chiến đẫm máu.

Tuy nhiên, Bồ Công Anh nhận ra rằng trí nhớ của chủ nhân về kiếp này rất vụn vỡ, thậm chí không nhớ được thân thế của mình.

Những việc chủ nhân nhớ được và những việc thực sự xảy ra khác biệt khá lớn, không rõ tại sao.

Bồ Công Anh tạm thời không nói chuyện này cho cô, cũng như không đề cập gì đến thân thế của cô.

Vì xác định đi theo chủ nhân, nên nó phải cẩn thận hơn bao giờ hết, nếu không nó sẽ dễ dàng bị số phận đánh trả.

Lúc này, Diệp Tinh Quang vẫn đang chú ý đến trò chơi trong nhóm chat.

Những người trong nhóm đã phát xong lì xì, không còn gì để cướp nữa.

Diệp Tinh Quang nhấn vào màn hình, một dãy mật mã biến mất trong lòng bàn tay.

Trong tương lai, tất cả điện thoại thông minh chỉ là một dãy mật mã.

Không biết từ lúc nào trời bắt đầu đổ mưa, cả thành phố ngập trong nước.

Đúng vào ngày Diệp Tinh Quang trọng sinh, đây thật giống như một nghi thức chào đón.

Người con gái ấy không cầm ô, cao 1m75, con ngươi đen láy không chút nhiệt độ, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, thu hút rất nhiều ánh nhìn xung quanh.

Kít---

Âm thanh chói tai của lốp xe cọ xát trên mặt đất vang lên, Diệp Tinh Quang nhìn chiếc xe màu đen đang dừng ngay trước mặt mình.

Khi nhìn thấy người trong xe, đôi mắt không cảm xúc của cô nổi lên một đợt sóng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Là anh ta?

Người đàn ông ngồi ở ghế lái có một đôi mắt hẹp dài, u ám và sâu thẳm, bị cặp kính gọng vàng che khuất. Cặp kính làm giảm đi sự âm trầm cùng ác liệt, lại làm tăng sự tao nhã, lịch sự cho chủ nhân của nó.

Khuôn mặt tuấn tú, đường nét tinh tế như được điêu khắc.

Quý tử nhà họ Mộ.

"Anh vượt đèn đỏ." Diệp Tinh Quang lạnh lùng nhắc nhở.

Mộ Diệc Thần nhìn chằm chằm cô hồi lâu, giọng nói trầm thấp đầy uy lực, một giọng Anh chuẩn cất lên: "It"s you who ran the red light."

Người này chắc là sống ở nước ngoài từ khi còn nhỏ nên đã quen với việc nói tiếng Anh.

Diệp Tinh Quang thờ ơ thu hồi ánh mắt, không chút do dự rời đi: "Tôi là người rộng lượng, tha cho anh lần này. Nhớ kỹ, không có lần sau."

Bồ Công Anh: ". . ."

Chủ nhân thật lợi hại!

Người rộng lượng nên không thèm tính toán ABC gì với anh ta sao?