“Cậu nói xem nếu tôi công bố đoạn video này trước mặt mọi người thì có phải danh nữ thần của cậu sẽ không còn một mảnh hay không?”
Diệp Tinh Quang thờ ơ nhìn chằm chằm đám người trước mặt, âm thanh lạnh lùng hơn: “Có phải ỷ thế hϊếp người rất thú vị không? Vậy phải xem các người có thể chịu được cái giá phải trả hay không!”
Trở lại kiếp trước, tính tình nữ đế của cô đã tận lực kiềm chế. Xét cho cùng thì đây cũng là thời đại hòa bình, phải không?
Nhưng những thứ xấu xí này lại không biết xấu hổ, một đám tự cho là đúng.
Vậy thì không nhịn nổi nữa rồi.
Từ trước đến nay, Kiều Lệ đã quen bắt nạt người khác, không ngờ hôm nay đυ.ng phải đứa bé cứng đầu!
Nghĩ đến trên tay người ta có video theo dõi con gái mình, trong lòng bà ta nảy sinh oán hận, tức giận đến trán bốc khói.
“Đồ tạp chủng, tao thấy mày là tìm chết! Lại dám xuống tay với Diệc Khả!”
Người đàn ông trung niên vẫn luôn không nói chuyện nổi giận, gầm nhẹ một tiếng, chạy về phía Diệp Tinh Quang, giơ nắm đấm đánh về phía cô.
Bịch ——
Còn chưa tới gần, trước mắt người đàn ông có thứ gì đó lóe lên, hình như là một cái chân dài.
Cả người ông ta bị đá bay mấy mét xa, ngực có cảm giác đau đớn kịch liệt, lại bị người ta dẫm lên mặt đất dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không thể vùng vẫy đứng dậy.
“Tôi thấy người tìm chết là ông!”
“A ——”
Trong phòng làm việc, vang lên tiếng hét không kiềm chế được của nữ sinh, nghe có vẻ phấn khích.
Quá mẹ nó kí©h thí©ɧ!
Từ trước đến nay, học sinh trường trung học số 9 luôn nổi tiếng vì thành tích kém, đánh nhau lợi hại.
Không ngờ nữ đế Diệp đánh nhau cũng đẹp trai như vậy, lợi hại như vậy!
“Diệp Tinh Quang, em lại đánh người ngay trước mặt cô!” Chủ nhiệm lớp trừng mắt.
“Ông ta động tay trước, đáng đời.”
Diệp Tinh Quang nheo mắt lại, lộ ra vẻ lạnh lùng. Cô còn tàn nhẫn dùng một chân đá người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất, “Đừng không nói lời nào, vừa rồi ông ra tay thế nào, cần tôi mô phỏng lại lần nữa cho ông xem không?”
“Diệp Tinh Quang, em thật sự điên rồi!” Sắc mặt Lưu Diệc Khả biến hóa. Cô ta hít sâu một hơi, "Em cũng coi như là em gái chị, nhất định phải làm cho mọi chuyện khó coi như vậy sao? Em cho rằng như vậy có thể trả thù được ai? Em là con cháu nhà họ Lưu, đây là sự thật vô cùng chính xác. Nếu em không tin chúng ta thì có thể đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN lần thứ hai.”
Lưu Chí Viễn nhìn thấy vợ chồng hai người nhà họ Lưu có quyền uy nhất bị Diệp Tinh Quang chỉnh đốn, ông ta sợ tới mức hồn phi phách tán, sợ bị Diệp Tinh Quang liên luỵ.
Ông ta nghe thấy câu này thì lấy lại tinh thần, dường như gân cổ lên nói: “Thứ bất hiếu như mày còn dám đánh người nhà, lập tức xin lỗi bác trai bác gái!”
Cuối cùng, Đường Mỹ Lăng Vẫn luôn xem diễn cũng bắt được một cơ hội châm chọc: “Chú Lưu, cô giáo, cháu thấy Diệp Tinh Quang cảm thấy cuộc sống của mọi người nghèo khó, điều kiện gia đình không tốt mới không muốn nhận cha mẹ ruột. Từ nhỏ không ai dạy thì có thể hiểu, sau này cần phải giáo dục thật tốt.”
Lời này nhắc nhở Lưu Chí Viễn, chỉ cần có cái danh nghĩa cha mẹ ruột thì cho dù làm chuyện gì cũng tiện.
Nếu Diệp Tinh Quang dám không nhận thì ông ta sẽ mang theo kết quả xét nghiệm ADN nháo ở trường học, lớp học, đài truyền hình. Ông ta không tin không chỉnh đốn được một con nhóc 17 tuổi!
Đến lúc đó, cô không nhận cũng phải nhận!
Lưu Diệc Khả và Đường Mỹ Lăng nhìn nhau, đều thấy được ý đồ xấu trong mắt nhau.
Tất nhiên họ biết ba chữ cha mẹ ruột có ý nghĩa gì đối với Diệp Tinh Quang.
Cô không muốn nhận càng tốt. Sau này, cặp vợ chồng này sẽ đi theo cô như hình với bóng, điều này không chỉ làm xáo trộn cuộc sống của Diệp Tinh Quang mà còn sẽ trở thành tồn tại có lợi nhất cho hai cô ta!
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Diệc Khả vô cùng thoải mái.
Xem ra người đứng sau kia cũng đã sớm đoán chắc, sắp xếp thỏa đáng tất cả.