Chương 10: Cảnh Tượng Đảo Ngược

Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cô muốn mình sẽ thi đỗ vào một trường đại học tốt.

Ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô tạo nên một tầng ánh sáng mỏng, chói mắt khiến người ta không thể nhìn rõ, trên người cô không có chút gì gọi là dáng vẻ thấp kém, sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng.

Tính khí cô thay đổi một cách đáng ngạc nhiên.

Mọi người đều có thể nhìn thấy sự thay đổi của Diệp Tinh Quang, nếu không có vết sẹo ở khóe mắt, cô chắc chắn sẽ là một nữ thần.

Xung quanh có tiếng thở hổn hển.

“Ông đây đổi nữ thần, nữ đế của tôi khí chất cao ba thước tám!"”

"Như nhau, như nhau rồi, này người anh em, bắt tay cái đi."

“Ha ha!”

“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đấy!” Nữ sinh cùng bàn bạo lực ấn đầu cậu ta xuống bàn, không cho cậu ta cướp với mình.

Sắc mặt của Lưu Diệc Khả lập tức cứng đờ, trong lòng cảm thấy thật chán ghét!

Đám người này thích cái gì ở đứa ăn xin đê tiện này nhỉ? Xuất thân thấp kém, vẻ ngoài xấu xí, chỉ biết giả dạng thanh cao!

Kể cả Lưu Diệc Khả có cảm thấy khó chịu thì cô ta cũng không thể ngăn cản sức hút của Diệp Tinh Quang.

Mọi người đều biết việc cô đã cãi tay đôi với giáo viên chủ nhiệm, dạy dỗ Đường Mỹ Lăng, không ai là không cảm thấy Diệp Tinh Quang thật ngầu. Trong những ngày cuối cấp ba buồn tẻ này, đó chắc chắn sẽ trở thành chủ đề để mọi người lén lút bàn tán.

Khi chuông tan học reo, Diệp Tinh Quang xách cặp ra về một mình.

Cô vừa đi tới góc trường học thì trong góc truyền đến một tiếng hét lớn, rõ ràng có người đang đánh nhau ở đằng kia, cô chỉ nhìn thoáng qua trước đã.

“Thằng nhóc hôi hám, quỳ xuống gọi tao là cha, tao sẽ cho mày đi.” Một tên con trai lực lưỡng, mình đầy những hình xăm đưa chân đạp một cái.

Thiếu niên nằm trên mặt đất phát ra một tiếng kêu rên, chỉ thấy được chiếc cằm rất trắng, mái tóc đen mượt, đôi môi đang mím chặt.

Toàn thân anh ta đều đã bị thương.

"Anh Lâm, thằng ranh này rất bướng! Gân cốt đều đánh gãy còn không nói một tiếng!"

“Đánh chết nó xem nó thế nào!”

Một bàn tay trắng nõn đột nhiên nắm lấy thanh thép của anh ta, Nhϊếp Lâm quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái trẻ.

Một cơn gió thoáng qua, những sợi tóc đen óng vuốt ve trên khuôn mặt trắng tinh của cô, hai màu hòa quyện mang đến một vẻ đẹp tuyệt mỹ.

Đẹp… đẹp quá…

Vết sẹo nhỏ uốn lượn nơi khóe mắt khiến khí chất trở nên tàn nhẫn và lạnh lùng.

“Tiểu mỹ nhân, cô thật là có dũng khí, còn dám cầm gậy hổ chúa của anh Lâm đây!” Nhϊếp Lâm cười lưu manh nhìn cô , hưng phấn xoa xoa bàn tay nói tiếp: “Không biết, cô có dám cầm cây gậy kia của tôi không nhỉ? "

Anh ta nói những lời lẽ vô cùng bẩn thỉu nhưng cô không hề sợ hãi, vẫn lạnh lùng đến thấu xương.

“Ngu ngốc, mẹ kiếp còn không mau chạy đi?”

Người thiếu niên đột nhiên gào lên, không hiểu ở đâu chui ra người ngốc như vậy!

Nhìn trang phục của những người này liền rằng đó là những tên xã hội đen! Thật ngu ngốc đến nỗi dám đứng ra để bênh vực anh ta?

“Cái thân mày còn lo không xong giờ lại còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?” Nhϊếp Lâm đạp một phát, người thiếu niên đau đớn rêи ɾỉ, vẫn là cố nén lời gào thét trong lòng.

"Chạy sang lối bên phải đi, có camera ở đằng kia!"

“Ý của cậu là ở đây không có camera sao?” Nữ đế cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng chàng trai lại cho rằng não cô gái này có vấn đề?

Đột nhiên có tiếng kêu răng rắc một cái, Nhϊếp Lâm kêu lên thảm thiết như một con heo bị cắt tiết, khuôn mặt méo mó, quỳ gối trước mặt Diệp Tinh Quang.

“Cảm ơn cậu đã nói với tôi rằng ở đây không có camera.” Nữ đế Diệp xoay cổ tay, giơ chân đá người đàn ông sang một bên.

Động tác vô cùng đơn giản nhưng lại rất ngạo mạn!

"..."

Cảnh tượng đảo ngược khiến cậu thiếu niên sớm đã trợn mắt, há hốc miệng.