Tác giả: Ngư Hoàn Hòa Thô Diện
Converter: TieuQuyen28
Editor: thich_an_dao
"Ba! Ba! Ba!"
Một mảnh li ti rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy ở trong không trung, Đồng Nhan gạt tờ 100 nguyên đang rơi ở trên vai xuống, vỗ tay mãnh liệt.
Tiếng vỗ tay làm thức tỉnh, các cậu trai cô gái trong phòng học bị kinh ngạc đến ngây cả người,Diệp Bội Bội biểu cảm không thể tin nổi nhìn về phía Trương Dương.
"Cậu là vừa ăn cướp vừa la làng?"
"Không! Không phải!"
Trương Dương ra sức lắc đầu.
Một lát sau, hắn rốt cuộc phản ứng kịp, nhìn chằm chằm về phía Đồng Nhan, mua được nàng bàn học, biểu cảm phẫn nộ, nước miếng tung bay: "Thối. Kỹ nữ, ngươi làm ta!"
Đồng Nhan theo bản năng che mặt quay đầu, phòng ngừa bị nước miếng của hắn bắn đến, " Miệng ông thật là thúi!"
"Không có khả năng! Sau khi tan học tôi vừa ăn ích đạt!"
Trương Dương hô lên đến sau sửng sốt lại, thì tiếng cười đã vang hết cả lớp, bộ mặt của cậu càng đỏ bừng lên.
"Từ xa liền nghe được lớp các cô cậu nói nhao nhao, giờ tự học, sao lại ồn thế này?"
Thầy chủ nhiệm Tân Vệ Minh đứng ở cửa phòng học, nam trung niên gần 40 tuổi có gương mặt chữ điền, trên mũi đeo kính đen, sơmi trắng ngắn tay ngay ngắn chỉnh tề sơ vin vào trong quần tây, một đôi giày da không mới cũng không cũ được lau sạch sẽ, hình tượng cả người đều cùng chức nghiệp hoàn toàn tương xứng nghiêm túc.
Mới vừa rồi còn ha ha ha lớp 6 -năm ba trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. Chàng trai và các cô gái một đám đều ngồi ngay ngắn tại chỗ ngồi y như chim cút, mở sách giáo khoa ra, đều cùng một bộ dáng toàn tâm phấn đấu để thi lên cấp 3.
Tai Trương Dương đều đỏ lên đến nơi suy dạng.
Ngay cả học sinh tốt Diệp Bội Bội, thần sắc cũng lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trở nên câu nệ.
Không khí trong lớp đều là một mảng khẩn trương, Đồng Nhan lại là người duy nhất thả lỏng.
Kiếp trước cô bị khuyên thôi học, các học sinh vỗ tay tỏ ý vui mừng, thầy cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, thành nhóm cùng nhau chúc mừng cô bé hư hỏng* là cô rốt cuộc cũng đc tự do, kể cả cha mẹ đẻ đều bỏ qua cô.
(ở trong cv nó ghi là hỗn tiểu thái muội á nên mình đang ko biết dịch ra là cô em hỗn xược, hay hỗn láo,..... nên đành để kiểu này vậy:((((( ai có từ hay bơn có thể cmt để mình sửa nhaaaa:3)
Chỉ có Tân lão sư mới không có từ bỏ cô.
Vị này là thầy chủ nghiệm bị toàn thể các học sinh tại trường sơ trung Dục Anh chán ghét, hơn nửa đêm đem cô đang lêu lổng trở về nhà ở trước cửa ngăn lại, tận tình khuyên bảo cùng cô nói tầm quan trọng của đọc sách như nào. Còn cùng cô cam đoan, chỉ cần cô xin lỗi Diệp Bội Bội, tuân thủ kỷ luật không quấy rầy những bạn học khác ôn tập, sẽ cho cô trở về trường tham gia kì thi cấp ba, để lấy bằng tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp chứng.
Nhưng khi đó cô nghe không vào.
Sau này ở trên xã hội lăn lộn mấy năm, bị cha me đơn phương cưỡng ép chặt đứt quan hệ, cần tay làm hàm nhai thì nàng mới cảm nhận được không học thức thật khó khăn.
Kiếp trước nhưng chuyện vào đêm mưa to mưa lớn rõ ràng hiện thoáng qua trong đầu của Đồng Nhan, nhìn lại Tân lão sư đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, hốc mắt cô có chút đỏ lên.
Tân Vệ Minh rời khỏi phòng học, lại từ cửa sau tiến vào. Đi đến trước mặt ba người, nhìn xuống dưới đất đầy tờ tiền to 100 nguyên, ánh mắt lợi hại khóa chặt vào nữ sinh cạnh cửa sổ.
"Đồng Nhan, em đây lại vừa làm ầm ĩ ra như nào đây?"
Đồng Nhan: "..."
Nháy mắt một chút cũng không còn cảm động!
Đồng Nhan biết nhân duyên tại lớp học của mình như thế nào, lúc này cũng không trông cậy vào có bạn học giúp cô giải thích.
Cô chủ động mở miệng: "Tân lão sư, lần này thật không phải là em làm.
Lớp chúng ta mất ban phí, Trương Dương cùng Diệp Bội Bội cáo trạng nói là em trộm được. Nhưng hiện tại ban phí từ trong túi sách của cậu ý rơi ra, chính là nhìn ở dưới mặt đất thầy cũng thấy được."
Tân Vệ Minh nhìn về phía Diệp Bội Bội, "Có phải như em ý nói không?"
Diệp Bội Bội gật đầu, thần sắc tại có chút không cam lòng, "Nhưng là Tân lão sư..."
Tân Vệ Minh đình chỉ cô: "Đừng có mà là. Là? Chuyện vẫn là như thế đúng không?"
Không đợi Diệp Bội Bội trả lời, phía trước đã có nam sinh ồn ào, "Vâng!"
"Lớp tự học ai bảo các em nói chuyện!"
Tân Vệ Minh trừng mắt nhìn nam sinh một chút, mệnh lệnh ba người: "Đem tiền nhặt lên!"
36 tờ tiền mặt đất đã rất nhanh được nhặt lên, đưa Diệp Bội Bội bảo quản.
"Ba người các em đi cùng tôi đến văn phòng! Những bạn học khác tiếp tục tự học!"
**
Tân Vệ Minh đem ba người đưa đến phòng hướng dẫn, đóng cửa lại, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Trương Dương: "Cậu nói đi, chuyện gì xảy ra?"
Trương Dương lúc này đã tỉnh táo lại.
Hắn biết chuyện này có bao nhiêu ác liệt. Biết là chuyện này không thể sử phạt qua loa, mà còn có thể bị các thầy cô và học sinh xem nhẹ, đến cả ba mẹ cunhx sẽ không tha cho hắn.
Tuyệt đối không thể nhận là mình làm!
Trương Dương siết chặt nắm đấm, thần sắc bi phẫn: "Lão sư, em cũng không biết vì sao ban phí sẽ xuất hiện trong túi sách của em! Ban phí thật sự không phải là em trộm được!"
Diệp Bội Bội đối với Trương Dương cao lớn đẹp trai liền có một ít hảo cảm, nhìn xem hắn lúc này giống như thấy động vật bị nhốt, tâm sinh không đành lòng: "Lão sư, bạn học Trương Dương không phải người như vậy, ở trong này nhất định phải có hiểu lầm gì đấy ạ."
Đồng Nhan cười lạnh: "Hiểu lầm? Cậu không bằng nói thẳng là tôi trộm ban phí để vu tội Trương Dương!"
Trương Dương cứng cổ: "Cô thừa nhận!"
Đồng Nhan không phản ứng hắn, mà là nhìn về phía Tân Vệ Minh, nói ra những lời mà kiếp trước vẫn luôn muốn nói: " Thầy Tân, em biết mình học tập không giỏi, còn thường xuyên trốn học đánh nhau, ba năm này cho thầy cùng các bạn lưu lại ấn tượng vô cùng xấu.
Nhưng em sẽ không trộm tiền.
Ban phí không phải em trộm đi, cái nồi nàu em không cõng.
Em xin thầy tra camera ạ!"
Đồng Nhan biết theo camera là xấu(???), không thì kiếp trước cái nồi này cũng sẽ không chụp được lên đầu cô.
Đây cũng là tại sao ngay từ đầu lúc Diệp Bội Bội àm khó dễ thì cô không có nói camera nguyên nhân.
Đến lúcnày nhắc tới, là vì cô cần cho thấy thái độ —— trong lòng cô bằng phẳng, không sợ tra camera.
Đồng Nhan nhìn về phía Tân Vệ Minh. Vừa rồi đến phòng hướng dẫn trên đường nàng đã hái xuống đồng tử xinh đẹp, lúc này hắc bạch phân minh(đen trắng rõ ràng) trong đôi mắt to đều là trong suốt cùng bằng phẳng, cũng không có một tia chột dạ nào.
Lại nhìn Trương Dương, "Tra camera" ba chữ vừa nói ra liền làm hắn hoảng sợ, lúc này tuy rằng cứng cổ, nhưng trán đã bắt đầu bốc lên mồ hôi.
Tân Vệ Minh gây chú ý đảo qua, trong lòng liền cơ bản đều biết.
Hắn nhìn về phía Trương Dương, đối phương cứng cổ, một bộ dáng vịt chết mạnh miệng. Lấy kinh nghiệm nhiều năm như vậy làm thầy chủ nhiệm của mình, cái cậu nam sinh này mà nhìn không thấy chứng cứ thì sợ là sẽ không bao giờ chịu thừa nhận.
Tân Vệ Minh cảm thấy thở dài: "Vậy thì nhìn camera."
Phòng theo dõi ở ngay bên cạnh phòng hướng dẫn, trong phòng không lớn bày rậm rạp thật nhiều đài các đồng hồ đo, không gian còn lại có thể cho người đứng đều phi thường nhỏ hẹp.
Tân Vệ Minh để ba người ở lại phòng hướng dẫn, tự mình đi sang phòng bê cạnh.
Tân Vệ Minh vừa đi, Diệp Bội Bội liền nhìn về phía Trương Dương: "Đến cùng thì chuyện gì xảy ra?"
Diệp Bội Bội là lớp trưởng, nên thành tích học tập lucs mào cũng giữ tại vị trí trước hạng mười, cô không ngốc.
Lần này ban phí mất đi, Đồng Nhan từ đầu tới cuối biểu hiện được thẳng thắn vô tư, thì ngược lại Trương Dương, từ lúc đầu tại sân thể dục cáo trạng đều có chút không thích hợp.
"Trương Dương, ban phí có phải hay không do cậu..."
Trương Dương quay mặt qua, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Tra camera" ba chữ vừa ra, hắn liền hối hận.
Hắn một lòng một dạ nghĩ hung hăng làm Đồng Nhan một trận cho nữ thần vui vẻ, mà hoàn toàn quên mất trong phòng học có camera theo dõi.
Đồng Nhan chỉ lấy duy nhất 1cốc giấy cho mình lấy cốc nước nóng, ở bên cạnh trên sô pha ngồi xuống, chậm rãi uống.
Cho vừa rồi vội vàng đấu trí đấu dũng, tạm thời bỏ quên dì cả đang đau. Lúc này rảnh rỗi, đau đớn mà lúc này bị xem nhẹ lại rõ ràng.
Chậm rãi uống xong một chén nước, thân thể cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, cửa phòng hướng dẫn cũng lại mở ra.
Tân Vệ Minh đi tới, thần sắc tại có chút phức tạp.
"Thầy đã xem camera."
"Trước khi công bố kết quả, thầy cho các em một cơ hội thẳng thắn cuối cùng."
Thẳng thắn, chuyện này có thể trường học nội bộ giải quyết.
Nếu còn không thẳng thắn, vậy thì báo cảnh sát, trực tiếp đem tất cả chứng cớ giao cho cảnh sát. Lần này mất đi ban phí mức độ tương đối lớn, đã có thể tạo thành tội trộm cắp, trường học sẽ không bao che một cái tội phạm mà trong lòng không có một chút hối cải nào."
Tân Vệ Minh một phen lời nói chém đinh chặt sắt.
Đồng Nhan sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp.
Tân lão sư đây là đang lừa bọn hắn!
Rõ ràng không có camera theo dõi, nhưng thầy lại lợi dụng ngôn ngữ lỗ hổng, nói giống như là thật sự thấy được vậy.
Khóe môi Đồng Nhan khóe hơi hơi giơ lên, buông xuống chén nước, ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn về phía Tân Vệ Minh: "Em nguyện ý phối hợp trường học cùng cảnh sát hết thảy điều tra, nếu chứng cớ thật sự chỉ về hướng em, em sẽ nguyện ý gánh vác hết thảy hậu quả!"
Ném câu này, nàng nhìn về phía Trương Dương đầu đầy mồ hôi, "Có ít người giống như đã đủ 16 tuổi tròn, có thể gánh vác hoàn toàn trách nhiệm hình sự, không biết có hay không chuẩn bị tốt tâm lý để ăn cơm tù hay không?"
Trương Dương thật sự không có.
Hắn chỉ là nghĩ muốn ác độc chỉnh hạ Đồng Nhan, lấy lòng nữ thần, không nghĩ đến ác ý nhanh như vậy liền còn bắn ngược trở về.
Nhận thấy ánh mắt trào phúng của Đồng Nhan,Trương Dương cúi đầu.
"Tiền là em lấy được.
Giờ thể dục thời điểm trở về lấy bóng rổ, em đem ban phí từ trong bàn Diệp Bội Bội ra, nhét vào trong túi sách của Đồng Nhan."
Hiện giờ Diệp Bội Bội không thể tin vào mắt mình, Trương Dương chủ động giải thích động cơ: "Bạn học ba năm, Đồng Nhan toàn ngồi ở vị trí bên cạnh em, động một chút là trốn học, đánh nhau, coi như đến lên lớp cũng là chơi di động hoặc là ngủ, cậu ấy như vậy làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập của em.
Một tháng sau liền muốn thi cấp ba, thành tích của em rất có khả năng lên không được cao trung trường Dục Anh. Đến kì cuối cùng, em muốn bắt lấy khoảng thời gian này để ôn tâp mật cái. Vì để tránh cho lại bị quấy nhiễu, liền muốn dùng biện pháp như thế để đem cậu ấy xách đi."
Mặt Diệp Bội Bội lộ vẻ đồng tình, Tân Vệ Minh tuy rằng không đồng ý, nhưng thần sắc tại cũng có một tia lý giải.
Ngay cả Đồng Nhan bản thân đều cảm thấy, nếu không phải kiếp trước khi làm ma lúc đó đã nghe qua lời sám hối của Trương Dương, thì lúc này hẳn là cô cũng tin đi.
Nhưng cô cố tình nghe được, biết Trương Dương làm đây hết thảy chỉ là vì cho nữ thần của hắn —— cũng chính là Đồng Thiến xả giận.
Mặc dù biết, nhưng Đồng Nhan rõ ràng là hiện tại cô không thể nói.
Đồng Thiến là nữ xuyên thư, là linh hồn của người trưởng thành xuyên vào người của một đứa bé ba tuổi, làm cái gì đều thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, Đồng Thiến không chỉ đem cô so thành hùng hài tử, cũng lưu lại cho mọi người chung quanh lưu một ăn tượng rất tốt.
Ở trong trường học, Đồng Thiến mọi người nhận xét cùng cô hoàn toàn là hai cái người đối nhau. Cô là thiếu nữ không tốt ; Đồng Thiến thì là nữ thần vườn trường vừa có nhan sắc lại vừa có tài hoa, là ánh sáng của trường trung học Dục Anh, là đại minh tinh ở công tác hay học tập cả hai đều không chểnh mảng.
Cô mặc dù biết Trương Dương là vì Đồng Thiến, nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào. Dưới loại tình huống này tùy tiện lôi Đồng Thiến ra, mọi người sẽ không tin tưởng cô, sẽ chỉ cảm thấy cô là đang ghen tỵ, cố ý bám cắn.
Bây giờ còn không phải lúc để nói chuyện này.
Đồng Nhan kịp thời ngừng lại đáy lòng xúc động, nhìn về phía Trương Dương: " Tiền trong túi sách của cậu là tôi bỏ qua đi."
Trương Dương mạnh ngẩng đầu: "Quả nhiên là cậu hãm hại tôi!"
Đồng Nhan trào phúng: "Ai chọn trước được sự tình?"
Trương Dương đang chuẩn bị phản kích, Tân Vệ Minh mặt trầm xuống: "Ầm ĩ cái gì? Nơi này là nơi mà các em có thể cãi nhau à?"
"Trương Dương, chuyện này em thế à không được. Em cảm thấy Đồng Nhan ảnh hưởng truyện học tập của em, có thể chủ động cùng thầy cô nói ra tình huống, xin thầy cô giúp em chuyển chỗ ngồi. Em không nên dùng ăn cắp rồi vu oan để giải quyết vấn đề, đây là hành vi phạm tội trái với pháp luật, nếu thật sự ở trên xã hội em sẽ bị bắt, trở thành tên trộm trong miệng của mọi người, bại hoại!"
Trương Dương cúi đầu xuống, tay đặt ở chỗ đường khâu dọc quần đều đang run rẩy.
Nói xong Trương Dương, Tân Vệ Minh nhìn về phía Diệp Bội Bội: "Em là lớp trưởng, là người làm gương cho các bạn học cả lớp, xử sự phải công bằng. Em không nên đối một bạn học có chứa thành kiến, lại càng không nên nghe người khác nói linh tinh."
Diệp Bội Bội cúi đầu: "Thưa thầy, em sai rồi ạ."
Nói xong, cô chuyển sang hướng Đồng Nhan, hơi hơi cúi đầu: "Đồng Nhan, thực xin lỗi, tôi không điều tra rõ ràng, hiểu lầm cậu rồi."
Diệp Bội Bội thế nhưng sẽ nói xin lỗi với cô ư?
Đồng Nhan chính kinh ngạc, liền nghe được mình bị điểm danh.
"Đồng Nhan, em cũng có vấn đề!"
Đồng Nhan bối rối: "Em làm sao ạ?"
"Em biết rõ Trương Dương vu oan em, vì cái gì không đến tìm thầy cô? Em như vậy là vu oan ngược lại,trên bản chất cùng Trương Dương không có cái gì khác nhau cả!"
Đồng Nhan cúi đầu.
Cô hiểu được ý tứ của Tân Vệ Minh.
Chuyện như này là vì vừa nãy cô không có thời gian tìm thầy cô,thứ hai, coi như tìm được, sẽ đánh giá cô qua lại, thầy cô cũng không nhất định sẽ tin tưởng cô.
Còn có điểm trọng yếu nhất, kiếp trước cô bị lừa đên thảm như vậy, sũy nghĩ muốn trả thù lại, thay mình xả giận.
Đồng Nhan một chút cũng không hối hận.
Tân Vệ Minh nhìn xem cô bé lưng đứng thẳng tắp trước mặt mình, trong đầu có một đoạn kí ức ngắn nào đó chợt lóe lên, thần sắc lại thêm một tia khoan dung.
"Trương Dương, ăn cắp ban phí, vu oan hãm hại bạn học, tính chất phi thường ác liệt, vốn nên là báo cảnh sát. Nhưng nể tình em là vi phạm lần đầu, chủ động thẳng thắn, nên sẽ xử phạt nhẹ đi"
Không đợi Trương Dương thả lỏng, Tân Vệ Minh trực tiếp công bố kết quả xử phạt: "Trường học bên này sẽ thông báo cho phụ huynh của các em, còn có, bản thân em phải viết một bản kiểm điểm 3000 chữ, giờ chào cờ cuối tuần một phải ở trước mặt học sinh toàn trường đọc lên, và phải xinh lỗi bạn học Đồng Nhan."
Sắc mặt của Trương Dương nháy mắt liền thay đổi, khiến hắn ở trước mặt học sinh toàn trường làm kiểm điểm, còn phải xin lỗi Đồng Nhan là đứa em gái hư kia, còn không bằng đem hắn giao cho cảnh sát.
Không đợi hắn nói cái gì, Tân Vệ Minh khoát tay: "Hai người các em đi về tự học trước đi."
"Đồng Nhan, em ở lại một
chút."
______________________
Vì hôm nay rảnh nên mình cố làm thêm chương nữa cho các bạn nè:3
Mình thì không có lịch đăng cụ thể đâu, rảnh thì mình làm thôi chứ nếu không rảnh thì mình cũng sẽ cố gắng đăng 1 chương/ tuần nha ≧∇≦ còn nếu rảnh thì mình sẽ làm nhiều chương mới hơn nhaaaaa:3
Các bạn nhớ bình chọn cho truyện của mình nha~
Ái nị~
ヾ(≧▽≦*)o
26/2/2021