Thẩm Y cầm lấy tấm danh thϊếp, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy em thử xin nghỉ phép nhé?”
Thẩm Y muốn đi theo con đường đúng đắn và không muốn bị coi là người xấu ngay khi cô ra mắt giống như ở kiếp trước.
"Vậy ta chờ tin vui của ngươi." Tần Thịnh cau mày cười nói.
“Được, cảm ơn anh.”
Tần Thịnh lại cười, cầm sách lên nói: “Tôi đi trước, cô từ từ đọc.”
“Được, được.”
Thẩm Y gật đầu, nhìn anh ấy rời đi, sau đó liền lui về phía sau, cô nhìn tấm danh thϊếp trên tay.
Thì ra là công ty của Tần Thịnh đầu tư, chẳng trách Tần Thịnh có thể trực tiếp trở thành nam chính, xem ra ngay từ đầu anh ấy đã muốn tự khen ngợi chính mình, cũng chẳng trách Tần Thịnh có quyền mời cô tham gia buổi thử giọng, Thẩm Y nhìn tên công ty một lúc lâu, cất nó đi và tiếp tục đọc .
Buổi tối, cả ba người trong ký túc xá đều tới, Minh Nguyệt gội đầu xong, ngồi trên ghế, Liêu Á dùng máy sấy tóc sấy tóc cho cô ấy, quan hệ của hai người họ luôn tốt như vậy. Thẩm Y nhìn một cái liền biết cô không thể khiến cho Minh Nguyệt về phía mình, cô bực bội ngồi xuống ghế.
Liêu Á nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái.
Minh Nguyệt cười hỏi: “Thẩm Y, buổi trưa nay cô mới quay lại sao?”
Thẩm Y dựa vào bàn trả lời: “Ừ, ở nhà chán quá, nên quay lại sớm hơn.”
Minh Nguyệt hỏi: “ nghe nói gia đình Hạ của cô sống ở bên kia trong khu vực Mười hai danh nhân ở phía bắc thành phố?"
Thẩm Y: "Đúng vậy..."
Trần Điềm Điềm gặm một chiếc bánh quy và nằm xuống với vẻ mặt tò mò: "Chúng tôi còn chưa từng nhìn thấy bố cục ngôi nhà bên kia thế nào, cô có thể chụp vài bức ảnh cho chúng tôi xem được không?”
Ngôi nhà của nhà họ Hạ không phải cái gì truyền thông cũng có thể chụp được đâu, đặc biệt là ngôi nhà bên kia, vừa sang trọng vừa quý phái, cô thấp giọng: “Một khi có chuyện gì đó bị lộ thì giới truyền thông có thể sẽ chết nên không có một nhà truyền thông nào dám gây rắc rối trên đầu phú hào.”
Vì vậy, cho đến ngày nay, biệt thự nhà họ Hạ trông như thế nào vẫn là một ẩn số trong mắt người ngoài.
Cũng chính vì sự ưu việt này mà ở kiếp trước Thẩm Y rất muốn đặt mình vào vị trí ngang hàng.
Thẩm Y do dự.
Nếu là cô của kiếp trước, đương nhiên cô sẽ lập tức khoe khoang.
Nhưng ở kiếp này tất nhiên cô sẽ không làm điều đó, cô với vẻ mặt xin lỗi và nói với Trần Điềm Điềm: "Xin lỗi, tôi không thể chụp ảnh, hơn nữa, tôi rất ít khi về nhà, ngoại trừ mẹ tôi, tôi cũng không biết rõ lắm về những người khác."
Cô vừa nói lời này ra, Trần Điềm Điềm với vẻ mặt khinh bỉ, Liêu Á cười lạnh nói: "Này, lúc trước cô còn liều mạng mà nói rằng bản thân mình là thiên kim nhà họ Hạ, bây giờ lại bảo không thân quen với họ?, mà cũng đúng nếu cô thân với họ thì sao anh trai cô chưa bao giờ đến gặp cô một lần? Haha…Giờ thì tôi đã biết rõ rồi.
Lời này của Liêu Á thật sự là quá đáng rồi, Thẩm Y trong lòng gầm lên, nhưng ngoài mặt lại không nói gì.
Chỉ có Minh Nguyệt vẫn im lặng trong ký túc xá.
Thẩm Y không có ý định nói thêm nữa, nói nữa chắc sẽ bị Liêu Á làm tức chết mất, thà rằng cô gọi điện cho mẹ còn hơn, buổi chiều, sau khi trở lại trường, cô vẫn luôn ở lại thư viện. Buổi tối, cô tuỳ tiện ăn cơm xong, trở lại ký túc xá liền gặp phải mấy nàng cái này. Thẩm Y nhấc điện thoại, trượt xuống khỏi giường và bấm số gọi Hạ Trân.
Điện thoại reo một lúc.
Hạ Trân vừa nhấc điện thoại lên, Thẩm Y còn chưa kịp nói lời nào, liền nghe đầu dây bên kia ho khan một tiếng, Thẩm Y mới giật mình, vội vàng hỏi: “Mẹ?”
Hạ Trân nhịn một lát, mỉm cười: “Y Y."
“Vâng mẹ, mẹ làm sao vậy?" Thẩm Y lo lắng hỏi: "Hai ngày nay cơn ho của mẹ vẫn không đỡ hơn sao?"
Buổi sáng hôm nay xem tình hình, cơn ho của Hạ Trân đã có chuyển biến tốt, tại sao bây giờ ngược lại càng nghiêm trọng?