Thẩm Y giật mình, vội vàng quay đầu lại, nói lớn: “Chào, anh trai.”
Vốn dĩ bàn ăn đã được sắp xếp xong, nhưng hôm nay Hạ Trân và Hạ Tranh tựa hồ nhất thời không để ý tới bọn họ, chỗ ngồi bị lộn xộn dẫn đến tình trạng này.
Hạ Lâm nhướng mày, dùng ngón tay thon dài cầm bánh mì phết mứt lên, đáp lại cô: “Ừ.”
Thẩm Y hít thở một hơi, tiếp tục nhồi bánh bao.
Bữa sáng trên bàn là sự kết hợp giữa đồ Trung Quốc và phương Tây, mỗi người đều có sở thích riêng, Thẩm Y và Hạ Trân thì thích ăn đồ Trung Quốc.
Hạ Tranh, Thi Nhu và Hạ Lâm thích phong cách phương Tây.
Dì Chu mỗi sáng chuẩn bị hai loại, nếu Thẩm Y không có ở nhà, dì sẽ một mình chuẩn bị cho Hạ Trân.
Những điều này cũng đủ cho thấy ý đồ của Hạ Tranh.
Thi Nhu ăn sáng xong, xe công ty của cô ấy đến đón, trước khi rời đi, cô chạy đến trước mặt Hạ Lâm, ngẩng đầu nhìn anh và nói: "Anh ơi, đừng buồn nữa..."
Hạ Lâm gật đầu, nói: “Làm việc chăm chỉ và đừng chậm trễ.”
“Vâng.” Thi Nhu lại liếc nhìn Hạ Lâm, cảm thấy hơi chán nản, cuối cùng đêm qua cô cũng không thể đi vào an ủi anh ấy, cô ấy biết rằng, cái chết của thiếu gia nhà họ Kiều đối với Hạ Lâm nó quan trọng như thế nào. Bốn năm trước ở Iran, Kiều Chí và Hạ Lâm đã giải cứu 18 người nước ngoài trong một cuộc tấn công khủng bố ở Iran trong hai ngày.
Tình cảm anh em lúc đó cũng nảy nở, sau này, Hạ Lâm được điều động về quân khu, còn Kiều Chí vẫn ở lại hải quân.
Hạ gia có một đứa con trai duy nhất như vậy, Hạ Lâm không thể chết trên chiến trường.
Lúc này mới trở về.
Sau khi Thi Nhu rời đi, Hạ Lâm cũng đi theo ra ngoài.
Thẩm Y trở về phòng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại trường học, dù sao thì cô cũng là học sinh bình thường duy nhất trong gia đình, Thi Nhu hiện giờ cũng coi như là một nửa bước vào giới giải trí. Hạ Trân bước vào phòng, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ, mỉm cười ngồi trên giường của Thẩm Y, nói: “Thứ tư tuần sau là sinh nhật của con, mẹ tặng quà cho con trước.”
Thẩm Y nhận lấy chiếc hộp và hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Hạ Trân cười nói: "Mẹ thấy Thi Nhu đã mua một bộ nên mẹ cũng mua một bộ cho con, con nhìn xem có thích không?”
Chiếc hộp đó là của Givenchy, Thẩm Y mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có tám thỏi son, cô sửng sốt một chút, nghiêng người về phía trước ôm lấy Hạ Trân, nói: “Mẹ, từ giờ trở đi nếu Thi Nhu có thứ gì, mẹ không cần lo lắng và mua cho con nữa, nếu con thích cái gì con sẽ nói cho mẹ biết."
Hạ Trân hơi ngạc nhiên, "Con không phải..Rất thích có được những thứ giống như Thi Nhu sao?"
Đó là ở kiếp trước, đúng vậy, cô ấy đặc biệt thích được trở thành một người giống như Thi Nhu ở kiếp trước, cô muốn có bất cứ thứ gì mà Thi Nhu có, đặc biệt là khi cô mới đến đây, Hạ Tranh thỉnh thoảng quên mất rằng Hạ Trân cũng mang theo Thẩm Y, cô ít nói, nên khi ông ấy mua đồ, hầu hết đều chỉ mua dành cho Thi Nhu.
Thẩm Y nhìn với vẻ ghen tị, nhiều khi tức giận đến mức cãi nhau với Hạ Trân.
Sau này, bất cứ khi nào Thi Nhu có thứ gì đó, Hạ Trân đều sẽ tìm cách mua cho cô ấy.
Vì vấn đề này mà đôi khi Hạ Trân thực sự rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tất nhiên, Thẩm Y ở đời này không thể đi theo con đường tương tự.
Tại sao Thi Nhu mua cái gì là cô phải mua cái đó? Bây giờ tất nhiên là sẽ không như vậy nữa, Thẩm Y cũng có thứ mình thích, và điều quan trọng nhất là phải mua những thứ mình thích.
Thẩm Y mỉm cười, đặt hộp Givenchy xuống rồi nói: “Mẹ, con sẽ không như thế này nữa, thứ mà Thi Nhu thích có thể không phù hợp với con, con cũng phải có thứ con thích thì mới có cá tính của riêng mình, con và Thi Nhu lớn lên cũng không giống nhau, phải không?"