Hạ Lâm nhìn cô em gái, nhìn một cái rồi rời đi lên tầng.
Thẩm Y dựa vào tường, chờ anh đi lên, khẩn trương quá mức vội vàng quên chào hỏi, Hạ Lâm đi được hai bước lại dừng lại, liếc nhìn cô một cái, Thẩm Y vốn dĩ đã căng thẳng lại bị anh nhìn qua, cô giơ tay lúng túng nói: “Anh Hạ.”
Hạ Lâm gật đầu: “Hôm nay không lên lớp?”
Thẩm Y: “Thôi xong…. Nay Có tiết giảng bài!"
Thẩm Y hét lên một tiếng, chen qua anh và nhanh chóng đi lên trên tầng. Chẳng trách đám Minh Nguyệt bước đi nhanh như vậy thì ra là phải điểm danh.
Hạ Lâm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô ấy nhanh chóng đi lên lầu, cau mày.
Thẩm Y vội vàng thay quần áo, phát ra tiếng kêu loảng xoảng, vừa thay quần áo, cô vừa nghĩ, Hạ Lâm thật là thiên vị, lại tới gặp Thi Nhu, thực ra cô cũng không thể trách Hạ Lâm, vì lúc trước cô quá ngu ngốc, có cái gì cũng biểu hiện hết ra mặt.
Lúc đầu cô không nghĩ gì cả, bề ngoài cô không phải là con gái ruột của mẹ mà là một đứa trẻ được người chồng quá cố của mẹ cô nhận về. Trước khi có một cuộc sống bình thường, cô sống lang thang trên đường phố, ngõ hẻm, không có chỗ sống yên ổn, cơm thì bữa no bữa không có gì vào bụng. Những ngày sau đó, bố cô đưa cô về làm con nuôi, tiếc thay, quãng thời gian tươi đẹp không kéo dài được lâu, bố cô chết, chỉ còn lại cô và mẹ cô hai người, mẹ cô thì là một người hiền lành yếu đuối, giống như một con chim hoàng yến, cô lại không giỏi kiếm tiền, hai người lại một lần nữa gặp phải khó khăn trong cuộc sống.
Chính lúc đó ông chủ nhà họ Hạ đã nhìn trúng mẹ cô vì nét mặt của mẹ cô rất giống vợ cũ của ông ấy, vì thế ông ấy cưới bà về nhà, cô cũng liền theo bà về nhà họ Hạ, sống một cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.
Bởi vì đã mất mát quá nhiều nên cô vô cùng háo hức muốn nắm bắt mọi thứ trước mắt, sợ mẹ già đi, sợ không ai cho cô một mái nhà che mưa che gió, sợ rằng Thi Nhu sẽ lấy hết tất cả. Vì vậy cô bắt đầu lấy lòng Hạ Lâm, bắt đầu thuyết phục mẹ mình chiếm đoạt mọi thứ trong nhà họ Hạ và bắt đầu dùng đủ mọi thủ đoạn để đạt được những gì mình muốn.
Cuối cùng, cơ thể và tâm trí đã phạm sai lầm của cô bị đốt cháy trong biển lửa. Khi cô tỉnh lại, bắt đầu có ý thức, ngọn lửa đốt cháy làn da của cô và phát ra âm thanh giống như một món thịt nướng.
Vị giáo sư đầu trọc tàn nhẫn và ngỗ ngược điểm danh không thấy Thẩm Y đến, trực tiếp trừ điểm, Thẩm Y vội vàng chạy đến nhưng vẫn không kịp. Nếu là cô của kiếp trước thì cô sẽ trốn tiết, tất nhiên ở kiếp này cô sẽ không làm vậy, ở kiếp trước là do cô không giỏi diễn xuất dẫn đến không có kỹ năng diễn, diễn như một bình hoa di động nên đều bị mọi người chê cười.
Nhưng đó là Hắc Hồng, bị mọi người chế giễu, thậm chí có người còn mời cô tham gia ghi hình chương trình chỉ để xem một trò đùa rồi để cô qua đêm một mình trên núi. Khi đó cô còn có suy nghĩ sẽ nhảy khỏi vách đá để kết thúc mọi chuyện. Kiếp trước cô cứ nghĩ thà sống còn hơn chết một cách tử tế và cầu nguyện rằng một ngày nào đó cô sẽ quay trở lại, nhưng cô hoàn toàn không thể đợi được và một biển lửa đã ập đến.
Lớp chuyên nghiệp rất nghiêm khắc, tiết này là tiết học lời kịch có trong chương trình học, Minh Nguyệt và mấy người khác chiếm ba vị trí, những người khác đều chen chúc nhau, một vị trí cũng không chừa lại , Thẩm Y cười không biết xấu hổ, cọ sát vào bên cạnh Minh Nguyệt, ép buộc cô ấy chừa lại một vị trí. Ngồi xuống, Minh Nguyệt hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, vị thầy giáo đầu trọc tầm mắt thong thả ung dung chậm rãi nhìn về phía Thẩm Y, lật lại kịch bản trong tay, nói: "Người bạn học này, lên đọc bài thơ này cho ta nghe.”
Lập Tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Y, phần lớn đều nhìn cô với vẻ mặt giễu cợt. Rốt cuộc, Thẩm Y quả thực là trò cười của học viện Điện Ảnh và Truyền Hình Kim Thành, từ đầu đến giờ Thẩm Y đều sững sờ, đứng dưới ánh mắt của mọi người. Thầy giáo đầu trọc đứng dậy đi đến bên cạnh cô, cô liếc nhìn kịch bản đúng là bài "Hoa say" do Lý Thanh Chiêu viết cho chồng của cô ấy trong Tết Trùng Dương