16.
Ta hất tay hắn ra, lùi lại hai bước.
“Lý Diễm, người ngay thẳng không nói dối, phụ thân và ca ca của ta có phải là do ngươi hại không?”
Hắn ta ngẩng đầu bật cười điên cuồng, chỉ vào ta gật đầu: “Thì ra ngươi cũng không ngốc. Đúng vậy, là ta gϊếŧ bọn họ, vậy thì sao, ai bảo bọn họ đứng về phía Lý Thần!”
“Ngươi nói dối! Phụ thân và ca ca ta đều đối xử tốt với ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm...”
Thế nhưng hắn ta vẫn cười.
“Sao lại không nhẫn tâm, chỉ cần là người không đứng về phía ta, đều đáng chết! Ngươi có biết trước khi chết phụ thân và ca ca của ngươi đã nói những gì không? Họ cầu xin người của ta nhắn lại, niệm tình xưa nghĩa cũ mà đừng đối xử tệ bạc với ngươi! Ngươi xem, ta phong ngươi làm hoàng hậu, đãi ngộ cũng không tồi!”
Mắt ta rưng rưng, tim đau như thắt lại, “Lý Diễm, ta gϊếŧ ngươi!”
Ta rút con dao găm trong tay áo ra và lao về phía Lý Diễm.
Lý Diễm né tránh, một người ở phía sau đã trói chặt Ta.
Ta quay đầu lại nhìn lại.
Là Xuân Đào!
17.
Xuân Đào ôm lấy ta, mắt nàng ta lấp lánh, ánh mắt né tránh không dám nhìn ta.
“Tại sao?”
Xuân Đào, tại sao ngươi lại phản bội ta?”
“Hahaha, hay lắm, chơi hay lắm! Chủ tớ tình cảm sâu đậm, nhưng lại hướng kiếm về nhau, vở kịch này thật hay!”
Lý Diễm vỗ tay.
“Xuân Đào ngươi không cần nói, để ta nói cho nàng ta biết. Tất nhiên vì ta cho nàng ấy làm phi tử! Con người đều hướng chỗ cao mà đi, đi theo ngươi, cả đời chỉ là cung nữ, theo ta thì khác, đó là chủ tử, là quý nhân!”
“Xuân Đào, thật sao?”
Lòng ta rét lạnh, nhìn Xuân Đào chằm chằm.
“Tiểu thư, thật xin lỗi!
Nàng ta miệng thì nói xin lỗi, nhưng đôi tay lại trói chặt ta không buông.
“Xuân Đào tốt lắm!”
Lý Diễm chạm vào mặt Xuân Đào.
“Tống Miểu, ta vì niệm tình cảm trước đây, giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ. Ta muốn ngươi trở thành cung nữ hầu hạ cho Xuân Đào, ngươi thấy sao?”
Thấy bộ dạng đắc ý của Lý Diễm, ta nhếch khóe môi.
“Lý Diễm, ngươi biết ta ghét nhất cái gì mà, ta ghét nhất sự phản bội! Chỉ cần ngươi gϊếŧ Xuân Đào, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật của Trần quốc và Vu Văn Triệt, như vậy ngươi có thể dễ dàng thu phục Trần quốc mà không tốn một chút sức lực nào!”
“Tại sao ta phải tin ngươi?”
Hai mắt Lý Diễm xoay chuyển.
“Tin hay không thì tùy! Bây giờ tính mạng của ta đã quá rẻ rồi, chẳng còn gì quan trọng nữa , ngươi muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi!”
Ta nhắm mắt lại, lặng lẽ đếm thời gian.
Ta có thể nghe thấy Lý Diễm phiền muộn đi đi lại lại, sau hai ba lượt, đột nhiên phát ra một tiếng rêи ɾỉ, trói buộc quanh eo ta được nới lỏng.
Ta mở mắt ra, thấy vẻ mặt không thể tin được của Xuân Đào.
“Bệ hạ, vì sao người lại thất hứa!”
Ta ngồi xổm xuống, nhìn Xuân Đào.
“Cảm giác bị phản bội thế nào? Tình cảm mười năm của chúng ta, còn không bằng một lời hứa suông của một thằng đàn ông à?”
Ta chưa nói xong, Lý Diễm đã vội kéo ta đến trước bàn đọc sách.
“Nói, mau nói cho ta biết, Trần quốc và Vu Văn Triệt có bí mật gì?”
Ta vuốt ve nếp gấp của tay áo, ngồi đối diện với Lý Diễm, vươn tay về phía hắn ta, rất nhanh nhấn vào cơ quan.
Tất cả những chiếc kim nhỏ trong chiếc vòng tay đều bắn về Lý Diễm.
Chiếc vòng này được chính Vu Văn Triệt đeo vào đêm ta rời khỏi Trần quốc. Nghĩ đến hắn, trong lòng ta dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
“Tống Miểu, ngươi lừa ta!”
Hắn cố gắng đứng dậy vài lần đều không thành công.
“Kẻ nói dối luôn là kẻ nói dối, Lý Diễm, ta không biết bí mật của Trần quốc, nhưng ta biết bí mật của Yến quốc, đó chính là đứa bé trong bụng ta là của hoàng đế Trần quốc!”
Ta vuốt ve bụng còn chưa to của mình.
Phải, ta đang mang thai.
18.
“Ngươi, ngươi...ngươi đồ da^ʍ phụ, ngươi không tuân theo nữ đức, ta sẽ không để cho tên khốn kiếp này hại giang sơn của ta!”
Lý Diễm tức giận chỉ vào ta, không ngừng chửi rủa.
Ta phớt lờ hắn, chậm rãi đi đến chỗ Xuân Đào.
Nàng ta vẫn không cam lòng từ bỏ tham vọng của mình, giống như kiếp trước, chết cũng không nhắm mắt.
Ta cúi xuống, đưa tay vuốt mắt cho nàng ta.
“Kiếp trước ngươi vì ta mà chết, kiếp này ngươi lại phản bội ta. Xuân Đào, ta hy vọng rằng kiếp sau, chúng ta sẽ không quen biết nhau nữa!”
Ta lặng lẽ đi đến trước lò huân hương, giọng nói mắng chửi ở phía sau đã dần dần nhỏ đi.
Thời gian đến, ta xoay người đi đến bên cạnh Lý Diễm.
Bây giờ hắn ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ta, miệng hắn méo xếch tay thì run rẩy.
“Phải rồi, ta quên nói cho ngươi biết, lúc ta tiến vào phòng, ống tay áo của ta có dính chất độc, nó thông qua huân hương mà xâm nhập vào cơ thể ngươi. Ta muốn ngươi sống thêm vài tháng, chờ sinh ra đứa bé, ngươi mới có thể rời đi!”
Lý Diễm không cam lòng, trừng mắt nhìn ta, nhưng lại bất lực.
Các tướng lĩnh Tống gia đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ hoàng cung.
Vào ngày thứ hai, triều đình của Yến quốc bị chấn động, vị hoàng đế mới lên ngôi đã bị đột quỵ!
May mắn thay, con gái của Trấn Bắc đại Tướng quân được đưa về hoàng cung đã mang thai, hoàng tộc của Yến quốc đã có người kế vị.
Nước một ngày không thể không có vua, triều đình nghị sự xong, ta được tạm thời quản lý chính sự.
Đợi đến khi hoàng tử ra đời, hắn sẽ lên ngôi.
Ngày thứ ba nắm được quyền cai trị, ta hạ triều trở về tẩm cung, vừa mới nằm xuống, sau lưng đã có một cánh tay vươn ra ôm lấy ta.
“Tống Miểu hoàng hậu uy phong của chúng ta, hình như ta quên mất một chuyện, đứa nhỏ trong bụng ta đang chảy dòng máu của Vu Văn ta, không phải của Lý gia!”
Vu Văn Triệt bực bội thì thầm vào tai ta, hắn còn cắn tai ta trút giận, nhưng bàn tay to lớn của hắn lại cẩn thận vuốt ve khắp bụng ta.
“Dòng máu của ai không quan trọng, quan trọng là nàng sinh ra!”
Ta khúc khích cười.
“Nếu không phải tiểu hoàng tử thì sao?”
Hắn lo lắng nhìn ta.
“Đừng lo, nó nhất định sẽ là một bé trai.” ta chắc chắn.
“Còn ta thì sao? Nàng không cần ta nữa sao?”
Vũ Văn Triệt bực bội dụi vào lòng ta, giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Ta vuốt mái tóc đen dày của hắn, trêu chọc nói: “ Sao lại không cần chàng! Trong tương lai, trong hậu cung của ta sẽ luôn có một vị trí cho chàng nha!”
Hắn nhào tới, trừng phạt ta, khiến ta phải liên tục xin tha.
Trong tẩm cung xuân ý dào dạt, càng ngày càng đậm, ngoài cửa sổ ánh trăng lại nhẹ nhàng đầy phong tình.
Sử sách Yến quốc ghi lại, mùa thu năm đầu thành lập, hoàng đế Yến quốc qua đời, Hạo thái tử lên ngôi kế vị, sau đó Miểu Nương Hoàng hậu buông rèm nhϊếp chính* trong mười lăm năm.
(*Buông rèm nhϊếp chính: người thay mặt người đứng đầu dấu mặt để điều hành công việc quan trọng của người đứng đầu)
Trần quốc-Nhϊếp chính vương Vu Văn Triệt cả đời không thành gia lập thất*.
(*Thành gia lập thất: Xây dựng gia đình)
Có tin đồn Nhϊếp chính vương của Trần quốc là khách quý của Hoàng hậu Yến quốc, Yến hoàng hậu rất quý mến người này.
Sau khi Yến hoàng hậu trao lại quyền hành cho thái tử, có người nói rằng đã gặp một đôi nam nữ đang chèo thuyền trên Nam Hồ, họ nghi ngờ đó là Yến hoàng hậu và Nhϊếp chính vương Trần quốc, nhưng sau đó họ không nhìn thấy ở đâu nữa