Chương 4: Lần Đầu Tiên Gặp Đệ Đệ

Năm năm sau, kinh thành.

Một cỗ xe ngựa xa hoa không nhanh không chậm tiến về phía cửa thành, lái xe là một nam tử trung niên đội một cái mũ lớn, che hết nửa bên mặt.

Tiểu Cẩm Tú dựa vào cái nệm êm trên xe ngựa, cái đầu nhỏ thò ra rèm cửa nhìn quanh, kinh thành có rất nhiều đồ chơi mới lạ, hại nàng hận không thể có nhiều hơn hai con mắt.

"Phụ thân! Mau nhìn, bên kia có người làm ảo thuật!" Tiểu gia hỏa bắt đầu thấy cao hứng, nhưng nhìn thấy đối phương không có trò gì mới mẻ, nhịn không được chu cái miệng nhỏ nhắn phàn nàn với phụ thân nàng: "Hứ, ta còn tưởng là đồ chơi gì tốt, còn không bằng ta đùa giỡn!" Nói xong, lại nhanh chóng mở rèm lớn, hướng về phía Hàn Việt đang lái xe bên ngoài reo lên: "Hàn thúc, ngươi nói xem có đúng không? Nếu chúng ta lộ ra tuyệt chiêu đặc biệt, còn không phải sẽ làm người ở kinh thành mở mang tầm mắt sao!"

Lời nói vừa phát ra, bím tóc đã bị phụ thân mình kéo trở về, Vô Hoan một tay cầm sách, mắt nhìn không di chuyển, một tay giật giật bím tóc, không ngừng giáo huấn với con gái đang làm ầm ĩ: "Đã quên lúc trước đã đáp ứng với ta thế nào rồi sao? Còn làm ầm ĩ ta đá con xuống dưới!"

Tiểu Cẩm Tú vốn bị lôi kéo đau, muốn kêu oan, kết quả thấy phụ thân nhìn cũng không nhìn nàng, ngữ khí lại làm cho nàng không rét mà run, lập tức ra vẻ nhu thuận, thành thành thật thật ngồi trở lại nệm êm.

Bên ngoài màn xe truyền đến tiếng cười sảng khoái của Hàn Việt, không cần nhìn cũng biết Tiểu Cẩm Tú lại đang chọc giận phụ thân. Cô gái nhỏ này không sợ trời không sợ đất, trưởng thành đã sớm thông minh, phóng túng tùy hứng, nghiễm nhiên là một Tiểu Ma Vương, nhưng lại hết lần này tới lần khác sợ phụ thân nhà mình, nếu phụ thân nhăn lông mày một cái thì giống như tai họa trời giáng.

Thế giới này, địa vị nam nữ không phân chia, nhưng nữ tử lại phổ biến hơn.

Dù sao, nam tử có thể sinh con vô cùng ít ỏi nên việc thai nghén đa số là của nữ tử, nhưng phần lớn nữ nhân đều xấu xí, nam tử mắt to không được đánh giá cao, họ tình nguyện gả cho một nam tử có tướng mạo tuấn tú. Dù như vậy, bởi vì nữ tử ít hơn nam tử nên nữ nhân xấu cũng có người muốn tranh đoạt, dù sao có nhiều người cũng không muốn đoạn tử tuyệt tôn.

Nữ hài hơi đẹp mặt thôi thì từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, quả thực trở thành bảo, ngậm trong miệng sợ tan, nâng ở lòng bàn tay sợ té.

Một nhà nữ, Vạn gia cầu...! Đều quý hiếm chứ đừng nói tới một nữ nhân thật sự xinh đẹp, quả thực thiên kim khó cầu!

Thế nhưng với Triệu Vô Hoan, nữ nhân xinh đẹp chẳng những không phải bảo, ngược lại còn giống như cây cỏ, hoa nhỏ trắng nõn đáng yêu đơn giản chỉ cần dưỡng thành một người da thịt dày còn công thêm khả năng chống đỡ mạnh mẽ giống loài khỉ.



Chỉ là, đi theo Triệu Vô Hoan năm năm, Hàn Việt cũng biết Triệu Vô Hoan không còn cách nào khác, lúc trước nhẫn tâm bỏ nhi tử mang đi con gái, mai danh ẩn tính chịu khổ, căn bản không nuông chiều nổi hài nữ, hơn nữa, Vô Hoan cũng nuôi dưỡng rất tốt con gái, cô gái nhỏ này chỉ mới năm tuổi, thế nhưng lại đặc biệt trưởng thành sớm, trải qua nhiều thứ hơn những cành vàng lá ngọc kia, ngay cả trưởng lão Cái Bang đều cho rằng con bé này rất có tiềm năng.

Ở thế giới này, cũng có nữ tử tài giỏi lên làm Vương, so với nam tử càng hào phóng không bị trói buộc, không có ai nói nữ tử không bằng nam, chẳng qua phần lớn nữ tử vì được nuông chiều nên mới như vậy, hơn nữa cũng không có khát vọng cùng chí lớn.

Tiểu Cẩm Tú vừa mới an ổn một chút, lại lén lút liếc nhìn phụ thân, rất nhanh bệnh cũ lại tái phát "không động sẽ chết", thăm dò thấy phụ thân không có phản ứng, lá gan cũng bắt đầu lớn hơn, quay người lén lút lại xốc rèm lên, lần này nàng không dám lớn tiếng hô to gọi nhỏ nữa, chẳng qua là đôi mắt quay vòng tròn, nhanh chóng lại bị kinh thành náo nhiệt hấp dẫn......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay là sinh nhật nhi tử bảo bối của Cửu vương gia, cho nên vừa mới sáng sớm, đội ngũ đến đưa đón đã xếp hàng dài, người ở kinh thành phàm là có chút thông minh, cũng biết thay vì lấy lòng Cửu vương gia, không bằng lấy lòng vị tiểu thế tử này, đáng tiếc, thân thể tiểu thế tử ốm yếu nhiều bệnh, người có thể nhìn thấy hắn đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay tiểu Thường Hoan rất hưng phấn, bởi vì cuối cùng phụ thân cũng đã đồng ý cho hắn ra bên ngoài dạo chơi, tuy không thể ra xe ngựa, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, từ nhỏ đến lớn, số lần hắn được đi ra ngoài đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải do Thanh Bình thúc với Tô Mộc thúc thúc cùng nhau giúp hắn thuyết phục phụ thân, e rằng nguyện vọng sinh nhật của hắn năm nay sẽ không thực hiện được.

Vì muốn che dấu tai mắt, tránh phiền toái, cho nên hôm nay xuất hành chỉ dùng xe ngựa giống như người những nhà giàu bình thường, bởi vì Vương gia có việc nên không có đi theo, cho nên đã phái một nhóm ám vệ lớn đến bảo vệ, ngay cả một cọng tóc của tiểu thế tử cũng không cho phép rớt xuống!

Thanh Bình vén rèm lên để tiểu gia hỏa bên cạnh dễ dàng quan sát hơn, tiểu Thường Hoan thò cái đầu nhỏ ra, tò mò nhìn xem bên ngoài, oa, thì ra thế giới bên ngoài là như thế này...! Trong lòng tiểu Thường Hoan kích động.

Tiểu Thường Hoan vốn dĩ bị gian hàng bán mức quả hấp dẫn, nhưng khi một chiếc xe ngựa khác chạy ngang qua mắt hắn, trong rèm xe ngựa đối diện cũng có một cái đầu nhỏ thò rò dọa hắn nhảy dựng lên, a...! Tại sao tiểu hài tử bên ngoài lớn lên lại giống hắn như vậy...?

A... A... A...! Tại sao không ai nói cho hắn biết việc này...?

Nếu như tiểu hài tử lớn lên đều giống nhau, vậy phải làm sao bây giờ? Hèn gì phụ thân không cho phép hắn đi ra ngoài, thì ra là do rất dễ bị nhầm lẫn! Tiểu Thường Hoan bị phát hiện của chính mình làm hoảng sợ, trong phút chốc hắn lùi cái đầu nhỏ trở lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tô Mộc bên cạnh đang nói chuyện với Thanh Bình, nếu như hắn bị đổi tráo đổi, phụ thân không nhận ra hắn thì làm sao bây giờ? Thật sự khổ, còn khổ hơn uống thuốc.

Tô Mộc đã nhận ra tiểu Thường Hoan khác thường, vì vậy hướng ánh mắt hỏi thăm về phía tiểu Thanh Hoan, Thanh Bình nhìn Tô Mộc, lại theo ánh mắt Tô Mộc quay đầu nhìn về phía tiểu Thường Hoan, tiểu gia hỏa này bị sao vậy? Mới vừa rồi còn vô cùng kích động, sao hiện tại vẻ mặt lại trở nên hoảng sợ như vậy?

"Có chuyện gì sao?" Thanh Bình nhẹ nhàng hỏi, người không biết sẽ tưởng nhầm hắn là phụ thân tiểu Thường Hoan.



Tô Mộc là thần y, phần lớn thời gian nghiên cứu y học, dĩ nhiên sẽ không có hài tử, phần lớn thời gian vương gia không ở bên hắn, lại không tin người khác, tất cả đều do chính tay Thanh Bình tự mình chăm sóc tiểu Thường Hoan, cho nên ngoại trừ phụ thân, tiểu Thường Hoan thân với Thanh Bình nhất.

Sửng sốt sau nửa ngày, tiểu Thường Hoan mới phảng phất tìm được thanh âm của mình, nhút nhát hỏi một câu: "Chúng ta có thể trở về phủ được không?"

Thanh Bình cùng Tô Mộc liếc nhau, cả hai đều cảm thấy nghi hoặc. Tiểu Thường Hoan lúc đi ra còn vô cùng hưng phấn, khí sắc cũng chuyển biến tốt, tại sao chỉ trong chốc lát lại trở nên như vậy?

"Có phải khó chịu ở đâu hay không?" Tô Mộc cảnh giác thò tay bắt mạch cho tiểu Thường Hoan, sắc mặt Thanh Bình cũng lập tức thay đổi.

Tiểu Thường Hoan lắc đầu, cúi cái đầu nhỏ xuống, không hề lên tiếng, Thanh Bình ôm hắn vào trong lòng, hắn liền nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, làm cho người ta nhìn thấy đau lòng.

Bên kia xe ngựa, tiểu Cẩm Tú cũng thấy người giống mình y như đúc, vốn bị giật mình, nhưng nhanh chóng nghĩ thông suốt, con mắt cũng sáng lên, quay người nhào vào ngực phụ thân mình, vô cùng kích động, hưng phấn reo lên: "Phụ thân, người đoán xem con vừa nhìn thấy ai?"

"Ai...?" Vô Hoan nắm bím tóc của con gái kéo đến bên cạnh mình, sau đó buông tay lật sách, lại không nghĩ con gái lại trách mình reo lên: "Phụ thân thật đáng ghét! Không được kéo tóc mái của con nữa, nếu như bị người khác nhìn thấy con sẽ rất mất mặt !"

"Dừng, tuổi còn nhỏ, mặt mũi cái gì? Mặt mũi của con chỉ lớn bằng cỡ bàn tay, có cái gì khác nhau? " Vô Hoan không vui, con gái nhà mình đây là muốn phản hay sao?

"Chờ con tìm được đệ đệ trở về, không cho người kéo tóc mái của con trước mặt đệ đệ!"

Từ lúc Tiểu Cẩm Tú xác định được người vừa thấy là ai, lập tức trở nên kiêu ngạo, trước kia vì nàng nhỏ tuổi nhất trong nhà mà bị phụ thân sỉ nhục, hiện tại biết rõ đệ đệ còn sống, nàng sao có thể để mất uy nghiêm của tỷ tỷ?

Từ khi xảy ra việc kia, phụ thân đã nói cho tiểu Cẩm Tú biết, nàng có một đệ đệ giống nhau như đúc, cho nên tương lai chỉ cần nhìn thấy người giống với nàng, đó chính là đệ đệ, là đệ đệ mà dù có đổi sinh mạng nàng cũng muốn bảo vệ! Bởi vì từ lúc sinh ra, đệ đệ đem tất cả những thứ tốt nhất dành cho người tỷ tỷ này, cho nên tương lai dù đệ đệ có muốn hái trăng, nàng cũng sẽ hái xuống, còn muốn tặng kèm những vì sao làm quà!

Trong lúc nói chuyện, hai chiếc xe ngựa đã đi ngang qua nhau, một chiếc chạy về hướng đông, một chiếc chạy về phía tây, dần dần cách xa nhau, trên xe ngựa người ngoại trừ hai hài tử, không còn ai nhận ra điều này......