Thanh Bình ôm hài tử chạy như điên trên đường, ban đầu hài tử còn khóc vài tiếng, càng về sau một chút tiếng động cũng không có, hắn biết có chuyện không ổn, bước chân chậm dần, đưa tay đặt ở mũi xem hơi thở hài tử, tâm đột nhiên trầm xuống, thất thần, lúc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một đội quân đuổi theo.
Nguy rồi, là người của Thừa Tướng!
Thanh Bình không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn người của thừa tướng tiến đến, còn dấu cả Cung Tiễn Thủ bên trong, chỉ sợ nếu hắn không chịu bước ra, hài tử cùng hắn sẽ bị đâm thủng.
"Thanh Bình, sao ngươi lại chạy loạn một mình trên đường? Không phải ngươi đang ở trong lao với Vô Hoan sao? Nói cho ta biết, Vô Hoan đâu? Ta đã tìm được chứng cứ chính xác chứng minh hắn trong sạch, đang muốn đi tiếp hắn!"
Xe ngựa của Thừa Tướng dẫn đầu xốc rèm lên, một nam tử trẻ tuổi dáng người cao to, dung mạo tuấn lãng vội vàng bước từ trên xe ngựa xuống, không đợi Thanh Bình kịp phản ứng, đã chạy tới bên cạnh hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Thanh Bình, ánh mắt dừng lại ở hài tử trong ngực Thanh Bình, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng.
Sắc mặt Thanh Bình trợn trắng nhìn hắn, không tự chủ lui về sau một bước, lại nghe thấy nam tử trẻ tuổi giảm thấp giọng xuống nói với hắn: "Thanh Bình, đừng quên ai mới thật sự là chủ tử của ngươi! Mạng ngươi là của ta! " Dừng một chút, hắn nghiến răng nghiến lợi giống như muốn cưỡng bức: "Giao con cho ta!"
"Ta......" Dường như là do bản năng, Thanh Bình không chút nghĩ ngợi liền nghiêng người tránh đi, nhưng nghĩ đến Vô Hoan đã dặn dò, hắn buông bỏ, đưa tay định đem hài tử giao ra.
Đúng lúc này, một đội nhân mã từ phía trước chạy đến, giống như thấy được cứu binh, Thanh Bình liều lĩnh ôm hài tử xông tới, hy vọng còn kịp! Là Vương gia! Vương gia...! Hy vọng vị thần y bên người vương gia cũng đi theo!
Càng nóng vội, bước chân càng không nghe sai sử, không nghĩ tới lại giẫm phải cục đá, cả người Thanh Bình đều ngã văng ra ngoài, dĩ nhiên hài tử trong ngực còn trọng yếu hơn hắn, vì vậy vào thời điểm mấu chốt, hắn vẫn luôn chăm sóc che chở cho hài tử, nhưng mà, cho dù như vậy, hài tử cũng không có một chút phản ứng, trong lòng Thanh Bình cảm thấy bất an, sắc mặt cũng trở nên không tốt, nằm rạp trên mặt đất, động cũng không dám động một chút.
Khóe mắt quét nhìn ra sau lưng, đúng lúc Thanh Bình nhìn thấy cảnh đội ngũ của thừa tướng phân ra, một ít chạy về phía hắn, trong nội tâm thầm nghĩ không tốt, đây là hướng chạy về phía nhà giam! Nếu như Vô Hoan bọn họ vẫn chưa kịp đào tẩu thì làm sao bây giờ?
Thanh Bình bất chấp hài tử, nhanh chóng bò lên, chỉ bối rối hướng tới đội ngũ của vương gia hô to: "Mau nhanh......tới đây! Nhanh tới!"
Thật ra, sau khi nói xong lời này, trong lòng Thanh Bình vẫn ôm một tia may mắn, nếu như người của vương phủ tìm được Vô Hoan trước thì sẽ không cần phải chạy trốn nữa, Vương gia nhất định sẽ bảo vệ tốt Vô Hoan cùng hài tử. Dù sao, mọi người đều biết, cho dù Triệu Vô Hoan ở trong mắt bọn họ là một người có phúc mà không biết hưởng, vương gia vẫn đối xử tốt với hắn, chưa bao giờ thay đổi.
Thật ra Thanh Bình không hiểu tại sao Vô Hoan lại giả chết, tuy bọn họ bị hãm hại buộc tội mưu phản nhốt vào đại lao, nhưng chẳng qua chỉ là tạm thời, sớm muộn gì chân tướng cũng được làm rõ. Cho dù thừa tướng bụng dạ khó lường, hắn còn chưa đạt được thứ mình muốn thì tạm thời sẽ không làm tổn thương Vô Hoan, huống chi từ trước đến nay Vô Hoan không hề biết được tâm tư của thừa tướng và nhi tử của ông ta, thật đáng buồn chính là Vô Hoan lại yêu say đắm nhi tử của thừa tướng, cũng chính là nam tử vừa rồi cưỡng bức hắn.
Nhiều năm về trước Thanh Bình hắn được Triệu Vô Hoan tốt bụng cứu giúp, bất quá cũng chỉ là người của phủ Thừa Tướng phái đi diễn một màn kịch, hắn một quân cờ ẩn, đã sớm được an bày. Chẳng qua ngay cả chính hắn cũng không ngờ tới, bất tri bất giác sẽ phản thừa tướng, thật sự đi theo Vô Hoan.
Chỉ cần là chuyện Vô Hoan dặn dò hắn làm, cho dù vi phạm tâm ý của hắn, cho dù gây bất lợi cho Vô Hoan, hắn cũng sẽ kiên quyết chấp hành, đây là quy tắc trước nay của hắn, chưa bao giờ đánh vỡ.
Thanh Bình đều biết rõ hơn người khác, trước kia Vô Hoan vô cùng bài xích Vương gia, nhưng trải qua lần sinh tử này, Thanh Bình mơ hồ cảm giác Vô Hoan thay đổi, dù trước sự sống chết lúc đó Vô Hoan không hề chán ghét hài tử, nếu thật sự muốn rời xa Vương gia, một mình hắn có thể rời đi, tại sao phải mang đi cốt nhục của vương gia?
Nam tử áo đen dẫn đầu nhìn thấy Thanh Bình bối rối đến nỗi ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, không đợi chủ tử trong xe ngựa phân phó, đã dùng ánh mắt ý bảo đuổi theo hắn.
Sau khi hai đội ngũ đã bị phân đi mất một đội, những người còn lại đối mặt nhau, bầu không khí thoáng chốc trở nên ngưng đọng. Đội ngũ Cửu vương gia nhanh chóng nhường đường cho xe ngựa đằng sau, đảo mắt xe ngựa vương phủ đã đứng trước mặt Thanh Bình, giữa ban ngày ban mặt, trở ngại uy nghiêm của vương phủ, người của Thừa Tướng không dám làm càn, dù vậy Thượng Thành Quận cũng không lên tiếng, nghiễm nhiên không có ý định hành lễ với vương gia, cho đến hôm nay, bởi vì nguyên nhân là Triệu Vô Hoan, thừa tướng cùng Cửu vương gia đối đầu vô cùng gay gắt, không đánh nhau ở chổ này, đã xem như không tệ.
Rèm xe ngựa vương phủ mở ra, một vị nam tử tuấn tú từ bên trong bước xuống, động tác của nam tử trung niên thập phần lưu loát, ôm một người xuống, đặt ở xe lăn, tuy thân hình người nọ đã bị che mất, nhưng Thanh Bình vẫn nhận ra, đó là Vương gia!
Mỹ nam ở khắp thế gian này, nam tử có tướng mạo tốt nhiều không đếm hết, nhưng nếu xếp theo thứ tự, Cửu vương gia đứng thứ hai, sẽ không có ai dám nhận thứ nhất, chỉ tiếc, lúc còn trẻ vương gia chịu tổn thương nặng, một chân đã bị tàn phế, trước kia bị Triệu Vô Hoan nói hắn khập khiễng thật khó xem, Cửu vương gia giống như bị kí©h thí©ɧ, chưa từng đi một bước, xuất hành đều ngồi xe lăn, thật sự coi hai chân đều bị phế!
Thanh Bình vừa thấy được Cửu vương gia, giống như đã tìm được tâm phúc, nhanh chóng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Vô Hoan hắn hạ sinh cho vương gia một đứa con! Cầu Vương gia cho thần y nhanh chóng tới xem!"
Không như ý muốn, Cửu vương gia phút chốc đẩy ra ngăn thần y lại, một phát bắt được cổ tay Thanh Bình, thậm chí không phát giác được mình đã bóp nát xương cổ tay Thanh Bình, trong mắt lộ vẻ khϊếp sợ cùng hoảng sợ, giọng nói run run chất vấn: "Vô Hoan đâu? Không phải đã từng nói với ngươi, nếu như sinh non, giữa hài tử và hắn, ta chỉ muốn giữ lại hắn!"
Trong lúc bên này Cửu vương gia vì không khống chế được mà thất thần, từ phía đội ngũ Thừa Tướng, một mũi tên bay ra thừa dịp tất cả mọi người không để ý, bắn về phía lòng ngực Cửu vương gia Cẩm Hạo......
~~~~~~~~~ ta là thời gian như mặt nước trôi, đảo mắt đã qua năm năm, lên đường trở về hành hạ cặn bã nam nhân ranh giới~~~~~~~~~~