Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Không Phụ Ngươi

Chương 2: Lời Thề Trở Lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc tiếng khóc của hài tử vang lên, Triệu Vô Hoan mới giật mình nhớ lại thật ra hắn đã chết, đây không phải giấc mộng, vậy......tiếng khóc chân thật bên tai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ hắn thật sự hạ sinh hài tử? Là hài tử của người nọ!

"Nữ nhi! Là một nữ nhi! Vô Hoan, ngươi vừa hạ sinh nữ nhi!" Giọng nói Thanh Bình vang lên, Triệu Vô Hoan quay đầu nhìn thấy hài tử trong ngực Thanh Bình, quả thật không thể tin được vào mắt mình, chẳng lẽ......Hắn có thể sống lại một lần nữa? Trọng sinh?!

"Còn......Còn có một hài tử!" Giọng nói Đại phu rối bời, dĩ nhiên hắn cũng không ngờ còn có một hài tử nữa mà ngay cả người nam tử này vẫn còn có thể sống được, đối với hắn đây quả là kỳ tích, hắn sống qua mấy mươi năm, tuy rất ít đỡ đẻ, nhưng với tình huống này, xác xuất khả năng cả hài tử và đại nhân có thể sống soát dường như là con số không. Không hiểu sao, từ sau khi người nam nhân đã ngất này hô lớn một tiếng dường như đã rót thêm vào một tia sức sống, tình huống đã dần chuyển biến tốt hơn, hiện tại hắn dùng hết sức sinh con.

Lại là một khoảng thời gian đau khổ, tiếng khóc của một hài tử khác vang lên, nhưng âm thanh không lớn bằng nữ hài vừa rồi, giống như mèo nhỏ chó nhỏ đang nức nở nghẹn ngào.

Hai hài tử?! Triệu Vô Hoan cảm giác cuối cùng mình cũng có thể mỉm cười xuống cửu tuyền, nhưng lại không hiểu tại sao lại trùng sinh đến thời điểm này, dù vậy nếu có thể hi sinh chính mình cứu hài tử, nó rất đáng giá! Dù để hắn chết mấy trăm vạn lần đều đáng giá!

Bên tai truyền đến đối thoại của Thanh Bình cùng lão đại phu.

"Đứa nhỏ này......Chỉ sợ......"

"Sao vậy, đại phu?"

"Sức khỏe của nữ hài tốt không đáng ngại, còn nam hài này chỉ sợ......Sống không được......song sinh luôn chiến đấu tranh đoạt sinh tồn trong bụng mẹ, nam hài này lại không tranh với nữ hài, tình hình vô cùng xấu......"

Thanh Bình hơi sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Vô Hoan đã bị mất máu quá nhiều, thấy hắn không còn suy yếu giống trước, lúc này còn mở to mắt nhìn hắn, không khỏi lắp bắp kinh hãi, mới vừa rồi người này còn yếu ớt dường như sắp chết, sao bộ dáng hắn bây giờ cứ nhìn chằm chằm mình...? Có biết là kinh hãi lắm không?

"Đại nhân thế nào?" Thanh Bình hoảng hốt, lập tức hỏi.

Đại phu nhanh chóng chạy tới trước bắt mạch, làm động tác một lát thì kết thúc, ngẩng đầu, tròng mắt lúc này biểu hiện không thể tưởng tượng nổi, nói: "Thật sự là kỳ tích......Đại nhân không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng thì sẽ tốt hơn!"

Triệu Vô Hoan nhìn đại phu, đại phu nhìn Thanh Bình, Thanh Bình nhìn chằm chằm Triệu Vô Hoan, ba người cứ nhìn nhau như thế, giống như tinh thần vẫn chưa hồi phục từ tin vui này.



Đúng lúc này có người mở cửa vọt vào bên trong, giọng hô lo lắng vạn phần: "Đi mau, nếu không sẽ không thể đi được nữa! Bọn họ nhân được tin tức đã tiến đến đây!"

Trong ngực Thanh Bình ôm hai hài tử, trong khoảng thời gian ngắn luống cuống chân tay, Triệu Vô Hoan đột nhiên bình tĩnh trở lại, hắn nhớ rõ, trước khi trọng sinh cũng vào thời điểm này lúc hắn nói câu không cần đứa nhỏ, tỉnh lại thì đã không còn ở nơi này, hài tử cũng không có, không ai nói cho hắn biết là nam hài nữ hài, hay là song sinh, cho tới bây giờ hắn cũng không có quan tâm qua vấn đề này. Ban đầu là không muốn hỏi, về sau tỉnh ngộ được hắn muốn hỏi thì lại không mở miệng được, hắn thẹn với đứa bé kia.

Cho nên, quay lại một lần nữa, cho dù hắn chết cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Vào lúc trong đầu Vô Hoan vẫn đang nhớ đến chuyện cũ thì chợt nghe người vừa tiếng đến nói: "Tại sao lại có hai hài tử?"

Không đợi Thanh Bình trả lời, người nọ đã lập tức nói ra: "Không còn kịp rồi! Các ngươi mang theo hài tử đi mau, ta ở lại!"

"Không được, Hàn đại ca!" Vô Hoan không chút nghĩ ngợi nhanh chóng cự tuyệt, trước khi trọng sinh Hàn đại ca chính là chết trong hôm nay, làm hại Thanh Bình cô đơn cả đời.

Vô Hoan dường như mạnh mẽ cố gắng chống đỡ đứng lên, không chờ Thanh Bình cùng Hàn Việt kịp phản ứng, một dao găm sắc nhọn đã đâm về phía sau lưng lão đại phu, một tia hận ý xẹt qua mắt Vô Hoan, lập tức quay về bất đắc dĩ, mà ngay cả Thanh Bình và Hàn Việt cũng đều bất ngờ, bọn hắn tiếp xúc qua Triệu Vô Hoan tuy hắn đã không còn đơn thuần ngây thơ, nhưng cũng không có đạt tới mức độ tàn độc như vậy.

"Nhìn ta làm gì?" Vô Hoan chỉ có thể xem nhẹ ánh mắt của hai người, lại không thể giải thích. Dựa theo trí nhớ trước khi trọng sinh, Hàn đại ca cuối cùng cũng bị diệt khẩu, mà lão đại phu này vốn là có người cố tình an bài đến, bây giờ nhìn lấy tình trạng hiện tại, nếu như còn sống tất nhiên là tai họa. Thanh Bình còn có giá trị lợi dụng, cho nên có thể sống sót. Vô Hoan rút dao găm ra, xoa máu trên người, nhìn quanh bốn phía, nhà tù này là thiết kế cho hắn, người không có phận sự đã sớm bị cho rời đi, nhà tù to như vậy, cũng chỉ có mấy người bọn họ mà thôi.

Vô Hoan nhìn rõ tình trạng của hắn bây giờ, chạy không xa, chỉ có thể trốn, mà phương pháp duy nhất để cho người khác buông bỏ ý định tìm kiếm hắn, chính là hắn đã chết!

Mặc dù là kế hoạch tạm thời, sẽ có nhiều chỗ thiếu hụt, nhưng mà dưới tình thế hiện tại chỉ có thể làm như vậy. Vô Hoan mạnh mẽ giữ vững tinh thần. Mất máu quá nhiều làm cho mặt hắn thoạt nhìn vô cùng tái nhợt, nếu không phải hài tử kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn, chỉ sợ hắn đã ngã xuống.

Vô Hoan nhìn thoáng qua con của mình, vừa liếc nhìn vừa ôm nhi nữ, nói với Thanh Bình: "Thanh bình, nếu như ngươi tin ta thì đừng hỏi ta bất kì điều gì, chỉ cần làm theo lời ta nói!"

Thanh Bình sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng tín nhiệm gật nhẹ đầu với Vô Hoan, Vô Hoan đã cứu hắn một mạng, hắn thề vô luận đúng sai, vĩnh viễn không phạm hắn.

Vô Hoan vừa liếc nhìn nhi tử, hận không thể ôm vào lòng mình, không bao giờ... buông ra nữa, nếu như có thể, hắn cũng không muốn bỏ qua, nhưng hắn sinh con là sự thật, cho dù thế nào hắn cũng đưa một hài tử đi trước, cho dù chết.

Nếu không chuyện hôm nay sẽ bị hoài nghi, quãng đời còn lại hắn và hài tử đều mệt mỏi trốn chết.



Sau này có thể sẽ sống đầu đường xó chợ, con gái cho dù đi theo hắn, có thể sống hay không vẫn chưa biết được, đừng nói đến thân thể nhi tử yếu đuối, khả năng sống sót là không thể. Tuy nhiên không muốn thừa nhận, Vô Hoan nhìn xem nhi tử giống mèo nhỏ này, cũng dự cảm hắn sống không lâu.

"Ngươi ôm hài tử, một đường hướng đến nơi khác bỏ chạy, nếu như bị bắt cũng không nên phản kháng! Giao con ra đi, nhất định phải nghe ta, đem con giao ra đi! Ngàn vạn không nên cứng đối cứng! Nếu không ngươi cùng hài tử một người cũng không sống được!"

"Vậy còn ngươi?" Thanh Bình hỏi.

"Thực xin lỗi, ta muốn đem Hàn đại ca mang đi! Nếu hắn bị bắt chắc chắn sẽ chết! " Vô Hoan nói xong nhìn thoáng qua Hàn Việt, phát hiện Hàn Việt kinh ngạc nhìn hắn, tựa hồ không thể tin được Vô Hoan sẽ nói ra lời như vậy. Kỳ thật, Vô Hoan vẫn còn lo lắng, hắn sợ chính mình đột nhiên lại không thể sống được, như vậy ít nhất Hàn đại ca có thể giúp đỡ con gái.

Hôm nay Hàn Việt chắc chắn sẽ chết, bọn người độc ác kia đã sinh nghi ngờ đối với hắn, sợ hắn nói chân tướng cho Vô Hoan, tuyệt sẽ không giữ lại hắn nhìn thấy mặt trời ngày mai. Hắn chỉ nghĩ trước khi chết phải bảo vệ Vô Hoan và Thanh Bình mà thôi, chẳng qua dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra tại sao Vô Hoan lại biết được. Bởi vì Vô Hoan quá mức tin tưởng những người lòng lang dạ thú kia, cho dù hắn nói đúng sự thật, Vô Hoan cũng sẽ không tin, cho nên hắn dứt khoát không nói bất kì cái gì, chỉ âm thầm liên lạc với người của Cửu vương gia, sau việc hôm nay, hắn đã truyền tin tức đi, về phần Vương gia có thể chạy đến hay không, đã không phải điều hắn có thể biết được. Ít nhất theo tình hình trước mặt, chỉ sợ người của Vương gia đã không tới kịp rồi.

Trước khi trọng sinh, thật lâu sau đó Vô Hoan mới biết được nguyên nhân cái chết của Hàn Việt, Hàn Việt đối với hắn và Triệu gia trung thành tận tâm, đến chết cũng chưa kịp đem sự tình mình biết nói rõ cho Vô Hoan.

"Thanh Bình, ngươi ôm hài tử đi trước! Sau ngày hôm nay, không cần biết có chuyện gì ngươi cũng đều nói với mọi người đã tận mắt nhìn ta táng thân trong biển lửa, ngươi mang theo hài tử trốn thoát!" Vô Hoan giật cổ ngọc trên người xuống, nhét vào trong ngực nhi tử, nhìn thoáng qua hài tử, sau đó đẩy đến phía trước Thanh Bình, ý bảo hắn đi mau.

Thanh Bình lập tức sửng sốt, mạnh mẽ rút dây cột tóc trên đầu, tóc dài như mực xõa xuống che khuất mặt của hắn, hắn và Vô Hoan thân cao gần giống nhau, nếu chỉ xem bóng lưng, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phân biệt.

Vô Hoan nhìn bóng lưng Thanh Bình chạy như điên ra bên ngoài, muốn tạm thời di chuyển ánh mắt của truy binh, cho bọn họ có nhiều thời gian chạy trốn.

"Hàn đại ca, đốt nơi này đi! Kể từ hôm nay, ta, Triệu Vô Hoan, táng thân biển lửa!"

Vô Hoan ôm thật chặt con gái trong ngực, ánh lửa đỏ nổi lên trước mặt hắn, thi thể lão đại phu cũng bị đốt cháy rụi, trong lao chỉ có duy nhất một thi thể, sẽ thay thế hắn, cùng nhau cáo biệt!

Nếu như Triệu Vô Hoan hắn may mắn không chết, cuối cùng có một ngày, hắn chắc chắn mang theo hài tử trở về nơi này ca múa mừng cảnh kinh thành thái bình!

Phụ hắn, hắn sẽ đòi lại! Người hắn phụ, hắn sẽ trả lại!

Tất cả, bắt đầu lại một lần nữa, chuyện trước kia đã kết thúc!
« Chương TrướcChương Tiếp »