Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Trở Lại Khi Mới Nhậm Chức

Chương 79

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy cung nữ cùng hợp lực giúp đỡ, cho nên chỉ mất gần hai canh giờ để hoàn thành. Cung nữ cầm gương đồng giơ lên cho nàng xem, nàng nhìn hai lần, sau đó cười hỏi: “Ta có đẹp không?”

Cung nữ nhìn vẻ mặt giãn ra của nàng còn xinh đẹp sống động hơn cả lúc im lặng không nói vừa rồi, nàng ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng, sau đó ngơ ngác đáp: “Nương nương là người đẹp nhất mà nô tỳ từng gặp.”

Thấy tâm trạng của Lô Vãn được dỗ dành trở nên tốt hơn, Lê Nô chọn ra một ít trang sức mà Lô Vãn không dùng rồi đưa cho các nàng, sau đó cho các nàng lui xuống.

“Chủ tử, đã đến lúc phải đi rồi.” Lê Nô tính thời gian, bây giờ ngồi kiệu đi, nhưng đến trước Ngự Thư Phòng vẫn còn một đoạn đường phải đi. Dù sao cũng không thể để Hoàng Thượng chờ đợi được.

“Ði thôi.” Lô Vãn nắm lấy tay nàng ấy, dẫn theo Nguyên Bảo và Ngân Ðĩnh cùng xuất cung. Trong Ngự Thư Phòng ngoài Lý Cảnh Hoà ra còn có bào đệ của ông ta, Lý Hoãn Vĩ.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lý Hoán Vĩ, ánh mắt Lô Vãn tối sầm lại, nàng nhéo ngón tay để đè nén sự mất kiên nhẫn của mình, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, nàng lại bày ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, xinh đẹp hành lễ với Lý Cảnh Hoà: “Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng.”

Lý Cảnh Hoà ngồi trên ghế thái sư, ông ta vội vàng bảo nàng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh mình.

Lý Hoán Vĩ nhìn dáng vẻ mất thần trí của Lý Cảnh Hoà thì cau mày bất mãn, ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Lô Vãn chớp mắt nhìn mình, sau đó lại nhìn Lý Cảnh Hoà.

Lý Cảnh Hoà không hiểu ý của Lô Vãn, ông ta bước lên nắm lấy tay Lô Vãn, hiếm khi giải thích một câu: “Ðây là bào đệ của trẫm, hắn quanh năm dạo chơi bên ngoài, hôm nay trẫm đặc biệt mời hắn đến để bắt mạch cho nàng, để có thể điều trị cơ thể nàng cho tốt, sớm ngày hoài thai long chủng.”

Lô Vãn ngồi xuống cạnh ông ta, nàng vuốt ve cái bụng dưới phẳng lì của mình, trong lòng thầm cười lạnh, nhưng nàng vẫn duỗi tay đặt trên bàn nhỏ, nhìn chằm chằm Lý Hoán Vĩ, mỉm cười mời ông ta bắt mạch.

Lý Hoán Vĩ nhìn cổ tay như ngọc trước mặt, mạch máu xanh đâm hiện lên rõ ràng, năm ngón tay hơi cong lên, thân trên dựa vào người Lý Cảnh Hoà, như thể rất sợ gặp thầy Lang vậy. “Hành Diệp, ngươi đang nhìn đi đâu vậy?” Thấy ánh mắt lang thang của ông ta, Lý Cảnh Hoà cảm thấy không vui.

Lúc này Lý Hoán Vĩ mới như tỉnh dậy từ trong mộng, mà vươn tay sờ xem mạch đập của nàng. “Chỉ là thiếu huyết khí thôi, kê mấy toa thuốc điều trị là có thể khoẻ lại.” Sau khi cẩn thận chẩn đoán bệnh, Lý Hoán Vĩ đáp: “Thân thể không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần chờ thời cơ chín muồi đến là được.”

Lý Cảnh Hoà không quá hài lòng với câu trả lời của ông ta, Lô Vãn đã tiến cung một năm có thừa, nhưng mãi mà không hoài thai, nếu trước mặt nàng không có vấn đề gì, vậy chẳng lẽ người vấn đề là ông ta sao?

Lý Hoán Vĩ nhìn biểu cảm của ông ta, lúc này mới nhận ra mình đã nói trúng lời không hay, ông ta cũng vội vàng giải thích: “Nhưng Hoàng huynh cũng đừng lo, có những người vốn rất khó thụ thai, khi về ta sẽ kê đơn thuốc trợ thai cho Dao phi nương nương, nhất định có thể giúp nàng sớm ngày hoài thai.”

Lý Cảnh Hoà hài lòng, ôm lấy Lô Vãn, Lô Vãn dựa vào lòng ông ta như thể ngại ngùng, không chịu ngẩng mặt lên.

Mấy người tán gẫu hai câu trong Ngự Thư Phòng thì thái giám đến thông báo thời gian, lúc này bọn họ mới cùng nhau đứng dậy, ngồi kiệu đến cẩm viên.

Xung quanh cẩm viên treo đèn l*иg sáng trưng, chiếu sáng cho màn đêm sáng như ban ngày, trăm quan viên trước triều ngồi ở bên dưới, phía sau ghế chủ vị dựng một tấm bình phong, phía sau là chỗ ngồi của chúng phi tần hậu cung. Hoàng hậu Dư thị ngồi trên ghế cao, khi thấy bọn họ đến thì mọi người cùng đứng hành lễ.
« Chương TrướcChương Tiếp »