Sau đó, phụ thân nàng đến Ðại Kinh để tìm thê tử, nhưng lại bị Lý Cảnh Hòa phái người đến chặn gϊếŧ.
Thật tàn nhẫn làm sao.
“Lúc đó chàng cũng chỉ mới hơn mười tuổi thôi đúng không?” Chuyện đã hơn mười năm trước, Thịnh Tuyết Tản lúc đó chỉ là một thái giám nhỏ bé không quyền không thế, nhìn ánh mắt của người khác để sống.
“Ðúng vậy. Lúc đó ta chỉ mới hơn mười tuổi mà thôi.” Mặt Thịnh Tuyết Tản kề sát vào Lô Vãn: “Lúc đó nàng cũng chỉ mới tám, chín tuổi.”
Thật ra nàng đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng Tuần Liệt thật sự rất điên rồ. Hắn ta sai họa sĩ vẽ lại dáng vẻ mẫu thân bị treo ở cổng thành, sau đó tặng nó cho nàng trong bữa tiệc sinh nhật của nàng, Tuần Liệt nói: “Vãn Vãn, muội phải nhớ lấy mối thù này.”
Lớn lên trong một hoàn cảnh vặn vẹo, Tuần Liệt chưa bao giờ để nàng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Nàng luôn lẩn tránh Tuần Liệt, nhưng dường như từ lâu nàng đã trưởng thành thành bản chất vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn giống Tuần Liệt. Nhìn nam nhân trước mặt mình, Lô Vãn dán tai vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn.
Nhìn những giọt nước mắt lặng lẽ rơi của Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản cảm thấy hơi đau lòng, hắn nhẹ giọng an ủi, hứa sẽ luôn ở bên cạnh nàng. “Chàng sẽ luôn ở bên ta đúng không?” Lô Vãn nhìn hắn, trong mắt có một sự cố chấp.
“Cho dù nàng đi đâu thì ta đều ở bên cạnh nàng.” Thịnh Tuyết Tản hứa.
Lô Vãn ôm hắn trút bỏ hết tâm tình, lúc sau đã bình tĩnh lại. Nàng dựa vào Thịnh Tuyết Tản ồm ồm nói: “Ta uống rượu cho nên mới có can đảm để nói ra. Nhưng bây giờ ta đã tỉnh rượu rồi, ta có thể đi uống hết phần còn lại không?”
Thịnh Tuyết Tản ôm lấy nàng, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của Lô Vãn: “Vãn Vãn, nàng muốn làm gì cũng được hết.”
Nước mắt Lô Vãn chảy dài trên má, thấm ướt vạt áo của hắn.
“Ðược. Chàng không được lừa ta đâu đấy.”
Hai người ôm nhau ngủ thϊếp đi lúc nào cũng không hay.
Nửa đêm Lô Vãn miệng khô lưỡi khô tỉnh dậy, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thịnh Tuyết Tản, hắn hiếm khi nào được ngủ yên như này, hiện giờ hắn đang tựa vào cùng một chiếc gối với nàng, bàn tay to lớn khoát lên hông của nàng.
Nàng khẽ xê dịch cơ thể muốn đi lấy nước, nhưng vừa chui ra từ dưới tay hắn, thì Thịnh Tuyết Tản lại dùng lực, ôm chặt nàng vào trong lòng.
“Làm sao vậy?” Giọng nói của hắn có chút khàn. “Muốn uống nước.” Lô Vãn không dậy được nên dứt khoát gọi hắn dậy, sau đó bảo Thịnh Tuyết Tản đi lấy nước.
Thịnh Tuyết Tản sờ ấm trà, thấy trà đã nguội. Hắn cầm ấm trà lên ra mở cửa, Lê Nô ở cửa dựa vào một chiếc ghế mềm, đắp chăn mỏng rồi ngủ gật, thấy cửa mở ra, nàng ấy tỉnh dậy hỏi: “Cô gia muốn đun nước sao ạ?”
“Ngươi đi ngủ đi. Ðể Nguyên Bảo và Ngân Ðĩnh gác đêm là được.” Thịnh Tuyết Tản đi ngang qua nàng ấy, đi đến bếp lò nhỏ đang đun nước ở phòng bên cạnh.
Lô Vãn thỏa mãn uống hai ly nước, trước khi nàng kịp đưa tay lau đi những giọt nước trên môi, thì Thịnh Tuyết Tản đã hôn nàng, đầu lưỡi của hắn liếʍ đi vết nước trên môi nàng.
“Nàng còn buồn ngủ không?” Thịnh Tuyết Tản đặt tách trà xuống, nhấc chăn bông lên rồi lên giường ôm nàng.
Lô Vãn tìm được vị trí thoải mái trong lòng hắn, bàn tay của nàng thò vào trong y phục của Thịnh Tuyết Tản, vuốt ve đường cong cơ bắp rõ ràng của hắn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ngày mai Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi, A Tản làm ta cảm thấy rất khó xử.”
Thịnh Tuyết Tản không hề ngăn cản tay nàng, hắn cứ để nàng vuốt ve lên xuống, hắn hôn lên trán nàng: “Ngày mai có thể phái người nhóm lửa trong viện, việc bày biện xung quanh có thể sẽ mất chút thời gian, đủ cho nàng ngủ.”