Chương 70

Nhìn Thịnh Tuyết Tản chọn lựa bên trong, hắn chọn một sợi dây xích vàng, sợi xích rất dài, trên một đoạn treo rất nhiều chuông nhỏ, hắn ra hiệu trước mặt Lô Vãn, sau đó buộc chuông ở phía trước quanh eo Lô Vãn.

Cài nút xong, Lô Vãn vừa chuyển động cơ thể là nghe thấy một tiếng giòn tan vang lên.

“Ta đã nghĩ đến chuyện những thứ này đeo trên người nàng trông sẽ như thế nào.”

Ðây không phải là lần đầu tiên Thịnh Tuyết Tản thấy loại chuông này, ngày trước những mỹ nhân tiến cống thỉnh thoảng sẽ dùng những món đồ này để lấy lòng Hoàng Thượng. Mỗi khi nhìn thấy hắn đều thấy ghét không chịu nổi. Nhưng khi hắn đi tìm thợ thủ công nổi danh ở trong kinh để làm dụng cụ, khi người thợ thủ công cười đến khó hiểu đưa bản vẽ cho hắn, hắn mới nghĩ, nếu đeo nó trên người nàng sẽ quyến rũ đến mức nào.

Lô Vãn thật sự không làm hắn thất vọng.

Mắt Lô Vãn ngấn nước, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, rõ ràng tướng mạo của nàng vô cùng nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại cố tình buông rèm chấp chính với hắn, làm cho hắn sợ hãi, nhưng hắn càng sợ nàng rời đi hơn.

“A Tản, ta có đẹp không?” Lô Vãn duỗi tay ôm lấy hắn, giữa mỗi động tác đều phát ra tiếng leng keng, khiến cho đầu óc Thịnh Tuyết Tản hoảng hốt trong phút chốc.

Cổ tay nàng bị xích cho nên buộc phải nâng lên qua đầu. Thịnh Tuyết Tản lấy một sợi dây da cùng chất liệu ở hai bên đến buộc vào bắp chân nàng, để hai chân nàng hơi tách ra.

Tay chân trong tình trạng không thể tự chủ khiến hô hấp của nàng tăng nhanh hơn, nửa người trên bị ép ưỡn lên, nàng chỉ có thể nhìn Thịnh Tuyết Tản quỳ gối cúi người, cúi đầu xuống dùng lưỡi tách hoa huyệt của nàng ra.

Sợi dây thừng trước đó đã làm cho thân dưới của nàng vô cùng nhạy cảm, đầu lưỡi của Thịnh Tuyết thăm dò vào trong, cảm nhận được thịt non mềm xung quanh bao lấy đầu lưỡi hắn. Lô Vãn rêи ɾỉ, phập phồng thở dốc, chiếc chuông đung đưa leng keng vang lên không ngừng, như thể đang khích lệ hành động của Thịnh Tuyết Tản.

Thịnh Tuyết Tản rất quen thuộc với những điểm nhạy cảm của nàng, ngón tay gảy hai lần đã khiến Lô Vãn bắt đầu cầu xin tha thứ.

Nhưng nàng lại bị trói chặt, nàng giãy giụa mấy lần, nhưng vẫn không thoát ra được chút nào, chỉ có thể nửa dựa vào chiếc gối mà Thịnh Tuyết Tản đệm sau eo nàng, rồi giữ thẳng thân mình. Nàng kìm nén không muốn nhìn thấy động tác trêu đùa của Thịnh Tuyết Tản, nhưng hắn lại trêu chọc nàng, thỉnh thoảng có đâm vào sâu, sau khi rút ra đầu ngón tay tích chút dịch da^ʍ, hắn sẽ đưa cho nàng xem.

“Nàng xem, Vãn Vãn.” Thịnh Tuyết Tản như cảm khái: “Ngày mai hồi cung ta sẽ dặn dò hạ nhân trong cung, ngày thường hầu hạ thêm cho nàng thêm mấy ấm trà, dù sao mỗi lần Vãn Vãn đều chảy nhiều nước như vậy, cần phải bổ sung nhiều thêm một chút.”

Hai má Lô Vãn đỏ bừng, giãy không ra nhưng kɧoáı ©ảʍ lại khiến da đầu nàng tê dại. Ðủ loại cảm thụ quẩn quanh, cùng nhau tra tấn nàng, lại cùng nhau ma sát nơi riêng tư của nàng, người yêu cúi đầu thở vào cổ nàng, cảm giác tê dại khiến lòng nàng vô cùng thỏa mãn.

Nàng cầu xin tha thứ mấy lần, bởi vì hơi mất sức, cho nên chiếc chuông trên eo nàng không còn kêu nữa, lúc này Thịnh Tuyết Tản mới hảo tâm buông tha cho nàng, đầu ngón tay ấn vào điểm nhạy cảm nhất của nàng, chứ không lướt qua nơi đó như lúc treo nàng lên nữa.

Lô Vãn không kiên trì được mấy lần thì bắn ra, toàn thân nàng mất hết sức lực, chuông trên eo cuối cùng cũng vang lên, mà nàng cũng không còn chút sức nào để cử động nữa.

Thịnh Tuyết Tản nghiêng người hôn nàng, Lô Vãn hé miệng nhận lấy nụ hôn của hắn. Cảm nhận được Thịnh Tuyết Tản nhẹ nhàng gỡ tay nàng xuống, sau đó nhéo cổ tay nàng, hắn kiểm tra trái phải không thất bị trầy xước mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng cởi còng chân cho nàng, giúp nàng xoa bóp bắp chân hơi đau.