Chương 67

“Ôm chặt ta.” Thịnh Tuyết Tản ôm eo nàng, Lô Vãn vội vàng vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, thấy hắn mượn lực từ cây đại thụ bên cạnh, trèo lên vài bước, sau đó trèo ra khỏi tường cung.

Một chiếc xe ngựa đã dừng sẵn bên ngoài, người đánh xe chỉ cúi đầu nhìn ngựa, cũng không nhìn xem là ai lên xe ngựa, chỉ chờ Thịnh Tuyết Tản hạ lệnh, sau đó hắn ta vung roi, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Thịnh Tuyết Tản vén tấm rèm dày trên cửa sổ xe ngựa ra, chỉ chừa lại một lớp vải voan mỏng, để Lô Vãn có thể nhìn kỹ cảnh vật dưới cơn gió thổi qua.

“Chờ thêm một chút nữa là ta có thể đưa nàng đi dạo chơi phố dài mỗi ngày.” Thịnh Tuyết Tản ôm lấy Lô Vãn, để nàng dựa vào lòng mình.

“Ðến lúc đó chúng ta sẽ đến đại mạc, đến thảo nguyên, đến tuyết địa.” Lô Vãn cũng ôm lấy tay hắn, cùng hắn tưởng tượng.

Sau khi đi quanh trên đường một vòng, Thịnh Tuyết Tản xuống mua điểm tâm và một số vật dụng nhỏ, tất cả đều là đồ chơi dỗ dành trẻ con được bán trên phố, Thịnh Tuyết Tản pha trò với Lô Vãn bằng một con khỉ gỗ có thể tự lật, chỉ để dỗ dành Lô Vãn ăn thêm vài miếng.

Trời đã muộn, nhưng Lô Vãn có chút không muốn hồi cung, nàng chỉ liếc mắt nhìn Thịnh Tuyết Tản, là hắn đã biết Lô Vãn đang nghĩ gì. “Nàng không muốn về sao?” Thịnh Tuyết Tản hỏi.

Lô Vãn gật đầu.

“Vậy ngày mai nàng phải dậy sớm cùng ta tiến cung, nếu không để nàng một mình ở ngoài ta cũng sẽ rất lo lắng.” Thịnh Tuyết Tản mỉm cười, siết chặt tay nàng: “Ðêm nay đến viện của ta đi.”

Lô Vãn không biết rằng Thịnh Tuyết Tản đang dẫn dắt mình, nàng chỉ thấy không hồi cung là được, vậy nên nàng lập tức đồng ý với Thịnh Tuyết Tản.

Khi đến viện nơi Thịnh Tuyết Tản sống, Lô Vãn mới nhận thấy có gì đó khác thường.

Viện này rộng hơn nhiều những gì nàng từng thấy trong mơ.

Thấy ánh mắt tìm tòi tra cứu của nàng, Thịnh Tuyết Tản chỉ dẫn nàng vào nhà, sau đó nhẹ giọng giải thích: “Ta vốn sống trong gian phòng ở Tây Xưởng, nhưng ngày thường quá ồn ào. Ta nghĩ tới một ngày nào đó nàng sẽ đến, cho nên ta đã mua một viện tử lớn hơn.”

Lô Vãn gật đầu, mọi thứ trong viện đều là mới, ngay cả cây ăn quả cũng chỉ là cây con.

“Ta cũng bày trí một số món đồ khác, sau khi dùng bữa xong ta sẽ dẫn nàng đi xem.” Thịnh Tuyết Tản nắm cằm nàng, thân mật hôn môi với nàng, chóp mũi hai người cọ xát vào nhau, hơi thở hòa quyện.

Lô Vãn không ngờ rằng những thứ hắn bày biện trang trí lại là những thứ này.

Nhìn tất cả những thứ hắn giấu dưới tầng hầm, Lô Vãn đột nhiên cảm thấy không ổn. Những thứ nàng bảo Lê Nô mua chẳng nhằm nhò gì so với những thứ này, Thịnh Tuyết Tản còn chưa kịp lên tiếng thì nàng đã muốn cầu xin tha thứ.

“A Tảm à, những thứ này...” Ngay khi Lô Vãn lên tiếng, dường như Thịnh Tuyết Tản đã hiểu ý của nàng, hắn không chút lưu tình đóng cửa tầng hầm lại, sau đó thắp hết nến xung quanh lên, cởi ngoại bào và đi về phía nàng.

Lô Vãn nhìn thắt lưng và cơ bụng cường tráng của Thịnh Tuyết Tản, nàng nuốt nước miếng, mang theo dáng vẻ thấy chết không sờn, dù sao nàng cũng không có ý định từ chối, vậy nên nàng dang rộng vòng tay đón nhận cái ôm của Thịnh Tuyết Tản.

“Vãn Vãn.” Nụ hôn nhỏ nhặt của Thịnh Tuyết Tản rơi xuống, như muốn hôn từng tấc da của nàng. Ðầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng cởi vạt áo của nàng ra.

Nàng mặc y phục của cung nữ, cho nên y phục không rườm rà, nhưng cũng không dễ rơi rớt như y phục của phi tần. Thịnh Tuyết Tản không vội, hắn chậm rãi cởi ngoại sam và ngoại khố của nàng ra, sau đó cởi trung y ra vuốt ve ngực của nàng.