Chương 61

“Viết thánh chỉ.” Lý Cảnh Hoà dặn dò thái giám tổng quản bắt đầu viết: “Ðốc chủ Tây Xưởng nhận lệnh điều tra kỹ lưỡng về hành vi tham ô quan lương, bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào chuyện tham ô quân lương đều bị phạt nặng. Nếu có kẻ nào không tuân thủ thì chém trước tâu sau.”

Thái giám tổng quản nghe vậy thì hoảng sợ, nhưng rõ ràng Hoàng Thượng rất tức giận, tiền bối phía dưới cụp mắt đùa nghịch ngọc bội treo bên hông, hắn ta chỉ có thể viết rõ đầu đuôi ngọn nguồn thánh chỉ rồi dâng lên cho Hoàng Thượng.

Lý Cảnh Hoà nhận lấy, nhìn qua một lượt, sau đó đóng con dấu lớn của mình, rồi ném vào ngực Thịnh Tuyết Tản.

Thịnh Tuyết Tản cầm thánh chỉ rời khỏi cung, vừa nghĩ tới kế hoạch của bản thân, ngày mai có lẽ sẽ có nhiều tấu chương mắng chửi hắn được dâng lên như bông tuyết rơi, đến lúc đó, Lô Vãn sẽ bấm ngón tay tính xem trong hai người bọn họ ai là người bị mắng chửi nhiều nhất. Nghĩ đến đây, hắn khẽ cười.

Thấy người mặt lạnh như Diêm La bên cạnh đột nhiên cười ra tiếng. Thuộc hạ suýt chút nữa đã ngã ngựa. Bọn họ lại liếc trộm một cái, nhưng Thịnh Tuyết Tản đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đó.

Bên này Thịnh Tuyết Tản bận rộn.

Mà Lô Vãn bên này giờ thìn rồi mà vẫn chưa dậy. Ngoài cung có khách không mời mà đến, Lê Nô chắp tay đứng trong cổng cung, những thuộc hạ khác trong cung đều cúi đầu làm việc riêng của mình, không ai dám tỏ vẻ mất tập trung.

Nguyên Bảo sống chung với mọi người rất hòa hợp.

Cậu ta đi đến bên cạnh Lê Nô, nhìn theo tầm mặt nàng ấy thì thấy một tỳ nữ đang quỳ trong hoa viên, sau đó tập trung nhìn kỹ lại thấy dưới bóng cây âm u có một phi tần đang đứng ở đó. Ðó là Tĩnh quý phi của Vương gia.

Vương gia quyền thế to lớn, trưởng nữ nhà ông ta tiến cung được phong làm quý phi khiến năm đó ông ta rất nở mày nở mặt.

Nhưng hôm nay.

Nghĩ đến tin tức truyền đến sáng nay thì Nguyên Bảo không khỏi thở dài. Ðây chính là cách để kiếm sống dưới tay Thiên tử, nhưng không chừng một ngày nào đó mọi vinh hoa phú quý đều tan thành mây khói.

Thấy một cung nhân đi tới, tiểu cung nữ quỳ gối bên cạnh Tĩnh quý phi vội vàng nói: “Cầu xin đại nhân, bẩm báo với Dao phi nương nương, cứu chủ tử của ta với.”

Nguyên Bảo vừa nghe đã hiểu ra, mặc dù Tĩnh quý phi đang ở trong cung nhưng khó mà gặp được Hoàng Thượng, những phi tần khác cũng không dám nhận củ khoai nóng bỏng tay này, cho nên nàng ta chỉ có thể đặt cược vào Dao phi nương nương, muốn cầu xin Dao phi nương nương nói giúp gia tộc mình.

“Lê tỷ tỷ đi chuẩn bị cơm cho chủ tử trước đi, bây giờ cũng không còn sớm gì nữa, chủ tử cũng sắp dậy rồi.” Nguyên Bảo nhìn vẻ mặt vô cảm của Lê Nô, biết không ai có thể giúp được Tĩnh quý phi chuyện này: “Ðể ta đến khuyên nàng ấy quay về. Cung của chúng ta thường rất ít người tới, nhưng nếu thật sự bị người có ý đồ nhìn thấy, thì khó tránh dẫn tới hiểu lầm*.”

(*)落人口舌: Ý là bởi vì nói chuyện mà đưa tới hiểu lầm hoặc tranh chấp, thị phi.

Lê Nô gật đầu, xoay người rời đi. Nguyên Bảo cũng không chậm trễ, cậu ta bước lên phía trước đỡ Tĩnh quý phi dậy.

“Quý phi nương nương.” Nguyên Bảo nói với giọng chân thành: “Ðừng làm khó nô tài, chủ tử của nô tài cũng không thể giúp gì được cho nương nương.”

Tĩnh quý phi là trưởng nữ của gia tộc, nàng ta rất thông thạo quy tắc trong cung, vậy nên nàng ta biết rõ lợi và hại trong chuyện này, nhưng nàng ta vẫn muốn cố gắng cược một ván. Lỡ như Dao phi thật sự có bản lĩnh, mê hoặc Hoàng Thượng, vậy nàng ta mất hết tiền tài thì có sao.