Ngươi không muốn sống, nhưng ta đây vẫn chưa sống đủ đâu. Ðồng nghiệp nghĩ.
Nếu như nghiên mực thứ hai của Hoàng Thượng ném xuống bị lệch, thì cái thân thể nhỏ bé không bằng thân thể võ tướng này sợ rằng phải tu dưỡng một thời gian.
Trán Vương Tiển nhanh chóng rỉ máu, ông ta không dám đứng dậy, cung kính dập đầu tạ tội. “Tạ tội thì có ích gì?” Lý Cảnh Hòa chế nhạo: “Dựa theo luật pháp của triều đình, tham ô quân lương sẽ bị xử lý như thế nào?”
Ông ta nhẹ giọng hỏi, nhưng không ai dám trả lời.
Ngay khi ông ta sắp nổi giận lần nữa, thì Lại bộ Thượng Thư lên tiếng: “Dựa theo luật pháp của triều đình, người tham ô quân lương sẽ lập tức bị chém đầu hành quyết, nam quyến sẽ bị lưu đày đến biên giới, nữ quyến đày đến Giáo Phường Ti, ba đời không được làm quan.”
Hai mắt Vương Tiển như sắp nứt ra, trên đầu có vết máu, ánh mắt nhìn Lại bộ Thượng Thư đầy căm hận.
“Oan uổng, Hoàng Thượng, thần bị oan.” Vương Tiển không đếm xỉa tới những người khác, ông ta dập mạnh đầu xuống đất, nhưng Lý Cảnh Hoà không hề ngẩng đầu nhìn ông ta lấy một cái, khi máu của Vương Tiển chảy đầy trán, Lý Cảnh Hoà ném tấu chương trong tay, đứng dậy đi ra ngoài, sau đó còn nhẹ nhàng để lại một câu: “Xử lý theo pháp luật. Bãi triều.”
Vương Tiển quỳ trên mặt đất, trên mặt nhuốm đầy máu như một con ác quý. Ông ta đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Thịnh Tuyết Tản đang đứng ở đó, ông ta run rẩy chỉ vào hắn: “Ngươi, là ngươi. Tên thái giám chết tiệt nhà ngươi. ”
Trong tay Thịnh Tuyết Tản không còn chuỗi Phật châu quen dùng, sát ý trong lòng hắn càng trở nên mãnh liệt hơn, hắn vô thức xoa ngón tay, khi chạm vào ngọc bội treo bên hông, thì trong lòng hắn mới bình tĩnh hơn một chút.
Ngọc bội này là Lô Vãn tặng hắn, nàng nói đây là ngọc bội mẫu thân nàng để lại, có thể giúp bình tĩnh lại.
“Sao còn không lôi xuống đi, định để ta tự mình kéo xuống sao?” Thịnh Tuyết Tản nhìn cấm quân do dự ngoài cửa, sắc mặt không tốt.
Vương Tiển bị lôi xuống nhưng vẫn tiếp tục chửi rủa Thịnh Tuyết Tản, con trai Vương Ngao của ông ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn biết làm bạn với vua như làm bạn với hổ.
Không ngờ thế gia trăm năm như nhà hắn ta lại sụp đổ trong ngày hôm nay, bây giờ hắn ta vẫn chết lặng ngồi đó, sau đó cũng bị lôi xuống cùng phụ thân mình.
Thấy bọn họ bị kéo xuống, Thịnh Tuyết Tản nhìn thoáng qua các triều thần vẻ mặt khác nhau. Hắn cường nhạo một tiếng, rồi dẫn đầu rời đi. Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên bất ngờ của ba gia tộc khác, số quân lương kếch xù đó không chỉ một mình quân bộ nhỏ bé của Vương gia chiếm đoạt, bọn họ chia nhau chiến lợi phẩm, nhưng người bị bắt mới chỉ có con chim đầu đàn mà thôi.
Ngọc bội hắn nắm trong tay trơn bóng mát lạnh, an ủi trái tim bồn chồn và khát máu của hắn.
Hắn rất muốn trở về ôm nàng một cái. Thịnh Tuyết Tản cúi đầu nhìn những tường vân* được khắc trên ngọc bội, nhưng hắn không thể làm như vậy, cuối cùng hắn lại nhấc chân đi tới Ngự Thư Phòng.
(*)祥雲 cũng có nghĩa là mây lành, báo hiệu điều tốt lành.
Bắt Vương gia cũng không phải chuyện nhỏ, phải có được thánh chỉ của Hoàng Thượng mới có thể ra tay được.
Lý Cảnh Hoà đang ở trong Ngự Thư Phòng, sắc mặt ông ta đỏ đến bất thường, ông ta đỡ án thư thở hổn hển, hiển nhiên là tức giận dẫn đến tức ngực, nhưng ông ta lại không hề nôn ra máu. Thái y lo lắng đến mức xoay vòng vòng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, nhưng triệu chứng của Hoàng Thượng lúc này thực sự rất khó chịu.
Nếu không thể nôn ra máu ứ đọng thì sao mà tốt lên được.
Thái y run rẩy mong thời gian trôi qua từng chút một, đúng lúc này Thịnh Tuyết Tản bước vào. Lý Cảnh Hòa liếc mắt nhìn thái y đang co đầu rụt đuôi, ông ta hít thở vài hơi, đè nén nội tâm xao động, sau đó để thái y lui xuống.