Nàng vô thức lắc mông, vừa như từ chối, vừa như nghênh đón. Cuối cùng lạc vào trong làn sóng kɧoáı ©ảʍ bất tận.
Cuối cùng, Lô Vãn cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút rời rạc. Hô hấp của nàng cũng trở nên nặng nề hơn, phải mất một lúc mới có thể trở lại bình thường.
Thịnh Tuyết Tản rút tay về, thân dưới bị nước do Lô Vãn phun ra trong lúc cao trào làm ướt. Thịnh Tuyết tản vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của Lô Vãn, hơi thở của Lô Vãn dần bình tĩnh lại, vươn tay ôm lấy hắn.
Thịnh Tuyết Tản yêu thương hôn lên trán, mắt và cuối cùng là môi nàng.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cuối cùng Lô Vãn chìm vào giấc ngủ trong sự thỏa mãn.
Sau khi bế Lô Vãn đi tắm rửa, hắn sai người vào thay nệm rồi lại nằm xuống.
Nghe tiếng thở đều đặn của Lô Vãn, trong lòng Thịnh Tuyết Tản cảm thấy rất hài lòng. Hắn nhắm mắt lại dựa vào cổ nàng ngủ.
Ngày hôm sau, Lô Vãn còn chưa tỉnh, nhưng Thịnh Tuyết Tản đã phải vội vàng đến chờ ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng.
Nhìn sắc trời, có lẽ thuộc hạ được cử đi truyền tin đã sắp đến nơi, đến khi hắn ta trình sổ sách lên, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ triệu hắn đến. Thịnh Tuyết Tản nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường rời đi để không đánh thức Lô Vãn, khi hắn đẩy cửa ra, người canh gác bên ngoài đã đổi thành Nguyên Bảo.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, Thịnh Tuyết Tản vừa đến ngoài tẩm cung, cách cánh cửa gỗ hoa lê vàng dày đã nghe thấy giọng nói tức giận của Lý Cảnh Hoà.
Một lúc sau, một tên thái giám sắc mặt tái nhợt vội vàng mở cửa, khi nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản đang đứng bên ngoài, thì trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ðốc chủ, ngài tới rồi. Ngài mau vào trong đi, Hoàng Thượng đang triệu kiến ngài!”
Thịnh Tuyết Tản sải bước đi theo thái giám tổng quản về phía trước, xuyên qua đại sảnh và vài tấm bình phong, hắn thấy Lý Cảnh Hoà đang tức giận trước án thư.
“Lẽ nào lại như vậy!” Lý Cảnh Hoà ném vỡ chén trà còn chưa đủ, ông ta còn gạt nghiên mực trên bàn xuống: “Những con sâu mọt trong triều này, đúng là không coi ai ra gì.”
“Tra! Tiếp tục tra cho trẫm! Nếu có người vi phạm thì gϊếŧ bất luận tội.”
Chiếc bút lông sói quý giá nhất của Hoàng Thượng bị ném đến trước chân Thịnh Tuyết Tản, nó giống như một lệnh bài hỏi trảm giờ ngọ. Sát ý trong lòng Thịnh Tuyết Tản bị khơi dậy, hắn khom người đáp.
“Nguyện cống hiến hết sức vì Hoàng Thượng.”
Lý Cảnh Hoà ban cho hắn một lệnh bài có thể ra lệnh cho một ngàn cấm quân, cấm quân nghe hắn sai sử, đi bắt giữ những người liên quan đến tham ô lương quân đội.
Sáng sớm tức giận trong tẩm cung làm lỡ chút thời gian. Ðến khi Thịnh Tuyết Tản đi theo Lý Cảnh Hoà lên triều thì cũng đã hơi muộn.
Thịnh Tuyết Tản đứng ở phía dưới bên phải, khi thấy vẫn còn triều thần không rõ tình hình, muốn yết kiến về việc Hoàng Thượng coi thường triều đình, thì bị ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Tuyết Tản làm cho sợ hãi. Lời vừa nói ra khỏi miệng ông ta đã nuốt vội vào trong bụng.
Thịnh Tuyết Tản thu lại tầm mắt, lẽ ra những người có liên quan đến vụ án này đêm qua đã nhận được thông báo của Vương gia, vậy nên sẽ tự mình biết thân biết phận. Vậy mà còn muốn yết kiến với Hoàng Thượng, vừa nhìn thì thấy là gia tộc trong sạch, hắn cũng không quá quan tâm đến người nọ, sau này giữ lại chỉ mang đến phiền phức cho Hoàng Thượng.
Các triều thần hành lễ xong còn chưa kịp đứng dậy thì một cái nghiên mực bị ném từ trên đài cao xuống, đập vào đầu Vương Tiển.
Vương Tiển là phụ thân của Vương Ngao, thấy phụ thân mình bị đánh, Vương Ngao có chút lo lắng, hắn ta hơi cong người, nhưng lại bị đồng nghiệp bên cạnh giữ chặt.