Chương 56

Ngón tay Thịnh Tuyết Tản vuốt ve ống tre trong tay áo, hắn không biết bên trong là gì, nhưng Lô Vãn đưa cái gì thì hắn đều cảm thấy rất yên tâm.

Giờ tý đã qua, khắp Quân Ti vắng lặng, thỉnh thoảng sẽ có đội tuần tra đi ngang qua.

Thịnh Tuyết Tản dựa vào tường, hắn đã đổi sang bộ y phục màu đen không phản quang, bịt kín miệng và mũi, những người phía sau hắn cũng mặc y phục giống như vậy.

Nhìn đội tuần tra đi xa, Thịnh Tuyết Tản dùng tay ra hiệu, sau đó từng người lẻn vào, trà trộn vào màn đêm như một bóng ma.

Không ngờ trong kho vẫn còn người, hắn nằm sấp trên xà ngang, bên dưới vẫn còn mấy tiên sinh phòng thu chi gảy tính suốt đêm, thỉnh thoảng lại có người trong phòng thu chi lau mồ hôi khóc lóc kể lể: “Thiếu hụt nhiều như vậy, biết bổ khuyết kiểu gì đây.”

Sắc mặt một vị khác trong phòng thu chi không quá tốt, hắn ta cực kỳ coi thường điệu bộ của gã kia, vì vậy hung dữ nói: “Nếu không thể bổ khuyết, vậy thì chỉ có thể dùng mạng của ngươi bổ khuyết vào. Những năm gần đây, ngươi bắt bí Vương gia nhà chúng ta nhiều như vậy, ngươi không thực sự nghĩ bản thân có thể toàn thân trở ra đấy chứ.”

Vị Phòng thu chi kia im lặng, tiếp tục lật sổ sách, trong miệng không ngừng cằn nhằn, nhưng cuối cùng cũng không dám nói lớn tiếng.

Thuộc hạ bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, Thịnh Tuyết Tản nhìn những người vẫn đang cố gắng chép lại bổ khuyết vào sổ sách mới, hắn dùng tay ra hiệu, thuộc hạ xung quanh hiểu ý, lặng lẽ đi xuống, lưỡi đao lạnh lẽo ra khỏi vỏ, ngay cả một tiếng nức nở cũng không có, đã trực tiếp trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.

“Mang sổ sách đi.” Thịnh Tuyết Tản ra lệnh.

Có người cẩn thận bọc sổ sách vào trong một miếng vải, sau đó cất vào trong ngực, bọn họ lại tìm kiếm xung quanh một phen, sau khi thấy không bỏ sót gì thì mới rời đi.

Ðang nghĩ sao mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy thì chợt nghe thấy tiếng bước chân được huấn luyện bài bản, một đoàn người và ngựa đến đây.

Nam tử dẫn đầu cưỡi con ngựa cao lớn, mặc áo giáp, trong tay cầm một thanh trường đao, gương mặt dưới áo giáp rõ ràng là thứ tử của Vương Gia, tướng quân trẻ tuổi Vương Ngao. “Bắn.” Vương Ngao không muốn tốn nhiều thời gian đấu võ mồm với bọn họ, hắn ta trực tiếp ra lệnh.

Nghe vậy, vệ binh cách đó không xa giương cung, nhóm người Thịnh Tuyết Tản vội vã rút vào trong phòng, thấy phía sau có cửa sổ, một người bước lên trước mở cửa sổ ra, nhân lúc người chưa bao vây đến đây thì để người cầm sổ sách đi trước.

Còn chưa chạy được vài bước đã nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, thỉnh thoảng có mấy mũi tên phá không bay đến, muốn ngăn cản là việc rất khó.

Thịnh Tuyết Tản biết, mặc dù trên dưới triều đình đều biết chuyện này là do Tây Xưởng điều tra, nhưng hắn tuyệt đối không thể để bất kỳ ai bị giam giữ, trong lòng hắn biết chuyện này không giống với chuyện thái giám bí mật thu thập chứng cứ trong đêm, đến lúc đó mà chọc giận Hoàng Thượng thì bọn hắn cũng sẽ bị giáng tội. Mấy người công phu tốt chạy bảy khúc quanh tám khúc co trốn thoát một lượng lớn truy binh. Nhìn bức tường cao cách đó không xa, sắc mặt Thịnh Tuyết Tản vừa vui mừng, thì giọng nói của Vương Ngao truyền đến: “Tên thái giám gian xảo gϊếŧ hạ nhân trong Ti của ta còn muốn chạy, khôn hồn thì nộp mang ra đây.”

Thuở nhỏ Vương Ngao đã học võ, không giống Thịnh Tuyết Tản nửa chừng xuất gia tự học, sau đó được một lão thái giám chỉ dẫn. Võ công của hắn ta rất chính thống, luyện đao của quân tử, mặc dù kiến thức gia truyền của Thịnh Tuyết Tản không tốt bằng hắn ta, nhưng bất kể thủ đoạn thì hai người bọn họ có thể miễn cưỡng đánh qua đánh lại. Nhưng phía sau có vô số truy binh, vậy nên Thịnh Tuyết Tản cũng không ham chiến. Những người khác đã chia ra chạy từ lâu, nghe tiếng huýt liên tục phát ra bên ngoài bức tường, Thịnh Tuyết Tản biết chỉ có mình hắn bị Vương Ngao bao vây.