Thịnh tuyết Tản đương nhiên sẽ không ngồi kiệu, ở trong cung hắn luôn đi bộ. Nếu bây giờ cung nhân của Lô Vãn còn ở đây, vậy cũng là Lô Vãn ngồi kiệu, hắn đi ở phía trước. Mà hiện giờ đi chung với Lô Vãn, với hắn mà nói cũng không có gì khác nhau.
“Nương nương, mời.” Thịnh Tuyết Tản hành lễ rất cung kính, nhưng không hề nịnh nọt.
Lô Vãn đi ở phía trước, Thịnh Tuyết Tản quy củ đi theo phía sau nàng. Đi được vài bước, bước chân của Lô Vãn dần chậm lại.
Thịnh Tuyết Tản vốn không để ý tới, giả vờ như không phát hiện ra, nhưng bước chân của Lô Vãn càng ngày càng chậm, dường như chân rất nặng nề, nửa ngày không di chuyển được một bước.
Dù sao cũng là sủng phi của Hoàng đế, đến lúc đó làm một bản vạch tội hắn, cũng rất phiền phức.
Lúc này Thịnh Tuyết Tản mới tiến lên, hỏi: “Nếu nương nương khó chịu ở đâu, không bằng đến đình nghỉ ngơi một lát, chờ kiệu đến.”
Lô Vãn cười nhạo trong lòng, sợ là không chờ được kiệu đến. Trên mặt lại ra vẻ sầu não: “Hôm nay ta tương đối mệt, gió lạnh cũng nổi lên rồi, giờ mà nghỉ ngơi lâu sợ là sẽ nhiễm bệnh.”
Thấy dáng vẻ điềm đạm đáng thương của Lô Vãn, trong lòng Thịnh Tuyết Tản không khỏi lộp bộp, mặc dù Lô Vãn làm đủ điệu bộ, nhưng Thịnh Tuyết Tản vẫn theo bản năng cảm thấy Lô Vãn không có ý tốt.
“Phiền Thịnh đốc chủ dìu bản cung.” Quả nhiên, ngữ điệu của Lô Vãn mệt mỏi, nói ra ý định bạn đầu của mình.
Thịnh Tuyết Tản nhíu mày, vốn định gọi thị nữ khác tới, nhưng nhìn con ngươi có chút chờ mong của Lô Vãn, hắn vẫn vươn tay ra.
“Đi thôi, nương nương.” Thịnh Tuyết Tản hơi khom người.
Lô Vãn lập tức bám lấy, thân hình nóng bỏng mang theo hương hoa, tựa như không xương trực tiếp tựa vào bên cạnh Thịnh Tuyết Tản.
Quá gần, dìu cũng không phải dìu như vậy.
Thịnh Tuyết Tản muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng hai tay Lô Vãn lại bám lấy cánh tay hắn, nửa người dựa vào hắn, chân lại cất bước, bắt đầu đi về phía trước.
Ít nhất là sẵn lòng đi bộ.
Cuối cùng Thịnh Tuyết Tản vẫn không lên tiếng nhắc nhở. Mặc cho Lô Vãn bám vào, mùi hương trên người nàng quả thật rất quyến rũ, ngược gió thổi vào mặt hắn, trong lúc nhất thời, hắn không biết là mặt mình khô nóng hơn hay là bàn tay nắm chặt của nàng nóng hơn.
Như này là không đúng. Thịnh Tuyết Tản nghĩ. Hắn hạ quyết tâm, nếu gặp người khác đi đến hắn sẽ hất Lô Vãn ra. Dù sao bị Hoàng đế đánh mấy roi, cũng không muốn chết như bây giờ.
Hắn không biết, thị nữ vốn chạy đi nói tìm kiều phu, lại đứng cách đó không xa lắm, ở ngay trên đường bọn họ đi về phía trước, vì bọn họ xua đuổi những người có thể đi ngang qua. Các cung nhân trong cung khác, thấy cung nữ trưởng trong cung của Dao phi xua đuổi người trên đường thì cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, lập tức chạy đi đường vòng.
Lô Vãn vòng tay ôm một cánh tay của Thịnh Tuyết Tản, cảm nhận được cơ bắp của hắn căng thẳng, có vô số người trên triều chửi bới Thịnh đốc chủ âm hiểm độc ác, nhưng hắn lại không từ chối nàng một lời nào.
Lô Vãn nổi tâm tư, ngón tay trượt xuống theo cánh tay hắn. Thịnh Tuyết Tản có cảm giác cánh tay của mình như có một con rắn bạc bò qua, sau lưng hắn có chút run rẩy, cuối cùng động tác của nàng cũng dừng lại, dừng ở trên cổ tay hắn, vuốt ve chuỗi hạt trên cổ tay hắn.
“Thịnh đốc chủ cũng tin Phật sao?” Một tay Lô Vãn kéo ống tay áo Thịnh Tuyết Tản lên, một tay học theo động tác vê hạt châu của hắn, chuỗi hạt châu trượt trên cổ tay hắn và đầu ngón tay cô, cho dù Thịnh Tuyết Tản có chưa trải sự đời thì cũng hiểu được chuyện gì.