Lô Vãn ở trên không trung nên không thể tránh né, cho nên sau lưng bị trúng mấy mũi tên, nàng gã xuống đất, miệng nôn ra máu tươi.
“Người đâu! Người đâu! Truyền thái y.” Lý Cảnh Hòa vây quanh thị vệ xuống ngựa, cao giọng hô to, thị vệ xung quanh cảnh giác thích khách.
Thịnh Tuyết Tản cũng giục ngựa chạy nhanh tới, vừa đến nơi đã thấy sau lưng Lô Vãn trúng vài mũi tên, ngã xuống vũng máu.
Tay hắn run rẩy, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, không biết là xuống ngựa nâng Lô Vãn dậy trước, hay là đi dẫn thái y tới trước.
Lúc này, Lý Hoán Vĩ đi ra từ trong rừng. Thấy mọi người bày thế chờ quân địch, cùng Thịnh Tuyết Tản run rẩy ngã xuống ngựa thì cười nhạo một tiếng: “Hoàng huynh. Thần đệ tuyệt đối không thể để nữ nhân này quấy nhiễu tâm trí huynh nữa. Hiện tại nữ nhân này đã được loại bỏ, thần đệ xin tự rời kinh.”
Lý Cảnh Hòa được thị vệ đỡ, ngón tay run rẩy, chỉ vào Lý Hoán Vĩ: “Ngươi, ngươi, ngươi. ” Liên tiếp mấy lần cũng không nói ra câu đầy đủ, ông ta không chỉ ái mộ vẻ đẹp của Lô Vãn, mà mê dược Lô Vãn hạ cho ông ta vào ban đêm càng quấy nhiễu tâm trí của ông ta hơn, khiến ông ta cực kỳ ỷ lại Lô Vãn.
Không đợi Lý Cảnh Hòa thuận theo khẩu khí này. Một thân ảnh màu đen đột nhiên nhảy vọt ra, Lý Hoán Vĩ vẫn đang đắc chí, nhưng đột nhiên góc nhìn thay đổi, dường như hắn ta nhìn thấy thân thể mình vẫn đang đứng, còn tầm mắt lại dần rơi vào bùn đất.
Là Thịnh Tuyết Tản.
Lý Cảnh Hòa nhìn Lý Hoán Vĩ đầu thân tách rời, tâm trạng vốn sắp sụp đổ càng trở nên tồi tệ hơn, sững sờ ngã xuống đất. Trong lúc hỗn loạn Thịnh Tuyết Tản thừa dịp ôm Lô Vãn.
Mấy mũi tên sau lưng Lô Vãn rất sâu, hơi thở cũng trở nên rời rạc, chỉ hít vào chứ không thở ra.
Nhưng nàng vẫn nhìn Thịnh Tuyết Tản thật sâu, như muốn khắc sâu khuôn mặt của hắn vào trong lòng.
Hốc mắt Thịnh Tuyết Tản nóng lên, một tay che chở Lô Vãn, một tay nắm dây cương, phi như tên bắn mà đi.
“Đừng ngủ, Vãn Vãn.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản phát run.
“Ngươi đừng ngủ. Ta giúp ngươi gϊếŧ Lý Cảnh Hòa được không?” Thịnh Tuyết Tản không hề giấu diếm nữa, hắn và Lô Vãn ở bên nhau không bao lâu hắn đã tìm người điều tra rõ thân phận của Lô Vãn. Mặc dù việc Vân Điền làm được giữ bí mật, nhưng người có tâm nối liền với nhau thì có thể đại khái đoán ra thân thế của Lô Vãn, vậy nên hắn mới biết vì sao Lô Vãn không vừa lòng với vàng bạc châu báu, vẫn hạ độc Lý Cảnh Hòa.
“Không, không.” Lô Vãn có chút sốt ruột, lại nôn ra vài ngụm máu.
“Vãn Vãn đừng nóng vội, chúng ta sẽ lập tức đến y quán.” Thịnh Tuyết Tản luôn không tin vào kỳ tích, nhưng vào giờ khắc này, hắn hy vọng y quán bình thường kia đúng lúc có thần y dạo chơi tới, chữa khỏi vết thương cho Lô Vãn một cách thần kỳ.
Lô Vãn vẫn lắc đầu, Thịnh Tuyết Tản không còn cách nào khác, đành phải dừng ngựa, cúi người nghiêng tai, nghe giọng Lô Vãn: “Ta không cứu được. Ta là thầy thuốc, ta tự biết tình trạng của bản thân mình.”
Giọng Lô Vãn đứt quãng, nàng vẫn không ngừng hộc máu, trái tim Thịnh Tuyết Tản như bị đao cắt, nước mắt từng giọt lại từng giọt chảy xuống.
“Ngươi, đi nói với Lý Cảnh Hòa, ngươi bị ta, bị ta hạ dược mê hoặc.” Lô Vãn dặn dò, nàng lại dừng một chút, nói: “Không thì, hắn sẽ gϊếŧ ngươi mất. Không. Ngươi đến cung của ta, để Lê Nô, Lê Nô cho ngươi, cho ngươi. Tất cả những gì ngươi cần, sau đó ngươi rời đi.”
Thịnh Tuyết Tản lắc đầu, chỉ nói: “Vãn Vãn, ngươi giữ sức đi, chúng ta đến y quán. Chờ ngươi khỏe lại thì chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Lô Vãn lại lắc đầu, cuối cùng chỉ nói: “Sống thật tốt, Thịnh Tuyết Tản, sống thật tốt.”