Ngón tay Thịnh Tuyết Tản luồn vào tóc Lô Vãn, trượt từ hông xuống mông, ngón tay không ngừng di chuyển xuống khe hở, nhưng ngoài miệng lại rất đường hoàng: “Từ nhỏ bọn ta đã mất đi dươиɠ ѵậŧ, thẩm tra nữ tử như thế nào đương nhiên cũng đã học xong từ lâu, không biết nương nương có cao kiến gì.”
Dao phi nương nương cười xùy một tiếng, tự mình đưa tay cởϊ áσ lụa mỏng, chỉ còn sót lại một cái yếm và nội khố.
Người Lô Vãn rất gầy, nhưng trước ngực lại mềm mại đàn hồi, búp tay tròn trịa, dẫn Thịnh Tuyết Tản đến bên giường, bảo hắn ngồi xuống trước, còn mình thì ngồi trên đùi hắn, ngón tay móc lấy vạt áo hắn, nói: “Cao kiến thì không có, nhưng lại có chút chủ ý, không biết Đề đốc có hứng thú không?”
Thịnh Tuyết Tản không trả lời, đưa tay kéo tủ gỗ ở đầu giường ra, một ngăn kéo đầy ắp đồ, mặc dù không thể phân biệt tác dụng của từng vật, nhưng một hai cây hình trụ cũng thể hiện công dụng của những vật này.
“Nương nương chuẩn bị lại rất đầy đủ.” Thịnh Tuyết Tản cười khẽ.
“Mỗi lần muốn Đề Đốc thì ta lại sai người đi chuẩn bị một món.” Lô Vãn làm nũng nói, thân trên dán vào Thịnh Tuyết Tản.
Nàng không mặc áo đơn mà chỉ mặc một cái yếm, phần lớn da thịt đều lộ ra ngoài. Chạm vào áo ngoài cứng ngắc của Thịnh Tuyết Tản, cảm giác làn da có chút run rẩy.
Dương như Thịnh Tuyết Tản không nhận ra tình cảnh khó khăn của Lô Vãn, hắn đưa tay lột yếm ra, một tay vuốt ve núʍ ѵú của Lô Vãn, núʍ ѵú vốn mềm mại nhanh chóng dựng thẳng dưới sự kí©h thí©ɧ, Lô Vãn cũng xoay người, hạ thân cọ nhẹ lên đùi Thịnh Tuyết Tản.
“Gấp vậy sao?” Thịnh Tuyết Tản đưa tay xuống, hắn không cởi khố, mà chỉ luồn tay vào, sờ nơi vắng vẻ kia, nơi đó đã ẩm ướt, ngón tay đều dính chút chất lỏng trong suốt.
Bôi chất lỏng ở đầu ngón tay lên đầṳ ѵú Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản cúi đầu xuống, ngậm núʍ ѵú vào miệng.
Lô Vãn cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của hắn, nàng nắm lấy tay hắn, trong lúc động tình làm tuột mái tóc búi buộc gọn của Thịnh Tuyết Tản.
Mái tóc dài buông xuống, quấn lấy đuôi tóc đen của Lô Vãn, triền miên như bọn họ.
Ăn một lát, sắc mặt Lô Vãn càng ngày càng ửng hồng, nàng phải dựa vào tay Thịnh Tuyết Tản đỡ sau lưng mới có thể ngồi thẳng. Thịnh Tuyết Tản đặt nàng lên giường, đưa tay cởi khố của nàng ra.
Dưới thân đã ướt đẫm, ngón tay vừa sờ vào búp hoa, Lộ Vãn đã ầm ĩ rêи ɾỉ.
“Dao phi nương nương nhạy cảm thật đấy.” Thịnh Tuyết Tản cười nói.
“Sao có thể so với Đề Đốc đại nhân tài nghệ cao siêu được.” Toàn thân Lô Vãn mềm nhũn, chỉ có miệng là cứng.
“Đúng vậy.” Thịnh Tuyết Tản không giống giả vờ, hình như hắn thật sự rất kiêu ngạo.
Lô Vãn chưa kịp nghĩ cách trả đũa thì hai ngón tay đã thò vào trong.
Nàng lập tức co chặt người lại, siết chặt hai ngón tay hắn.
“Chặt như vậy là muốn để hai ngón tay này của ta ở lại trong cơ thể Dao phi nương nương mãi mãi sao?” Thịnh Tuyết Tản cúi người phủ lên người Lô Vãn, Lô Vãn không một mảnh vải che thân, Thịnh Tuyết Tản lại ăn mặc chỉnh tề, làm cho nàng sinh ra cảm giác xấu hổ đã lâu không xuất hiện.
“Không... ưʍ...” Lô Vãn vừa lên tiếng phủ nhận thì Thịnh Tuyết Tản ngoắc ngón tay, cử động trong huyệt. Lý do Lô Vãn vừa nghĩ ra lập tức quên mất, trực tiếp tan tác.
Động tác của Thịnh Tuyết Tản càng lúc càng lớn, ngón tay ra vào rất nhanh, đầu ngón tay còn luôn chạm đến nơi mẫn cảm nhất của nàng, sau đó xoa nắn, Lô Vãn chưa kịp tổ chức ngôn ngữ thì từng đợt kɧoáı ©ảʍ đã sắp ăn mòn lý trí của nàng, nàng chỉ lo xoay eo lắc mông phụ họa, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ.