Chương 7: Sự bất công của mẹ kế

Du Gia Hưng là con thứ hai trong gia đình, cha mẹ sống cùng với anh cả, thời trẻ gia đình ly tán, chỉ chu cấp tiền ăn và tiền cho hai người già. Ông có cả ruộng lúa và đất khô, còn có vài mẫu núi rừng. Trong nhà ông là lực lượng lao động chính, bận việc ngoài đồng cả ngày cũng không làm xong.

Sau khi ăn xong bữa trưa, trong nhà người nhiều vẫn có thể nghỉ ngơi một lúc, nhưng ông không có thời gian đó, trong nhà kêu ăn cơm liền vội vã từ đồng trở về.

Gian chính giữa đặt một chiếc bàn vuông cũ kỹ, trên bàn có đĩa rau muối, canh mướp và cơm độn khoai - đây là cách ăn tiết kiệm gạo của người dân quê. Khấu Phù 5 tuổi háo hức nhìn tỷ tỷ đặt đũa vào bàn. Du Uyển đặt một bát cơm nhiều gạo ít khoai trước mặt cha, cha hàng ngày làm việc rất vất vả, là trụ cột của gia đình, lẽ ra cha phải ăn uống đầy đủ hơn.

Du Gia hưng gật đầu, hỏi một câu về sức khỏe của nàng, rồi im lặng ngồi xuống. Ông nghĩ bây giờ cũng khá ổn, Hồ Hạnh Nương nhỏ hơn ông vài tuổi, cho dù là cơm canh hay là may vá đều rất giỏi, nhà cửa ngăn nắp gọn gàng, chăm sóc con gái rất chu đáo. Con trai mặc dù không phải của ông, nhưng người không tồi, lại có bản lĩnh thân cận, sau này nhất định có thể giúp đỡ con gái của ông, bây giờ ông nuôi gia đình, già rồi Khấu Xung sẽ chăm sóc ông, như vậy là rất ổn rồi.

Cha luôn luôn thật thà lương thiện, kiếp trước tuy rằng coi trọng Khấu Xung, nhưng ông vẫn chăm sóc nàng, sau khi nàng chết, cha là người khóc thương tâm nhất. Nghĩ đến người cha tóc bạc trắng của mình ở kiếp trước, Du Uyển không muốn tính toán nhiều như vậy.

Dọn đồ ăn xong, Du Uyển định ngồi xuống bên trái cha mình, nhưng khi thấy thiếu một đôi đũa, nàng vào bếp lấy, đến khi nàng quay lại, Khấu Xung đã ngồi vào vị trí của nàng. Du Uyển trợn tròn mắt, cũng không nhìn hắn, ngồi xuống phía đối diện.

Nàng không thích ăn khoai, nhưng bây giờ trong nhà như vậy cũng không có cách nào khác, Du Uyển dùng đũa chọc vào cơm, phát hiện chỉ có mặt trên là một lớp khoai, còn mặt dưới đều là cơm. Nghĩ lại mới biết Hồ Hạnh Nương đưa cho Khấu Xung, không ngờ nó lại ở trong tay nàng, Du Uyển cười lạnh, quét một vòng tả hữu hai người bọn họ.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Khấu Xung vốn im lặng mím môi càng lạnh lùng hơn, đôi mắt cụp xuống bao trùm tất cả cảm xúc. Hồ Hạnh Nương giả vờ không nhìn vào ánh mắt của Du Uyển, cúi đầu đút cơm cho Khẩu Phù.

Vừa rồi Khấu Xung ngồi đối diện với nàng, bà muốn nhắc nhở con trai ngồi xuống, nhưng con trai hình như cố ý chống đối với bà, không thèm nhìn bà một cái, bà so đo từng tí như vậy là vì ai? Con trai lớn rồi, không ăn chút cơm thì làm sao được? Nhưng hắn không hiểu lòng bà chút nào, cảm thấy xấu hổ, thực sự rất khó chịu.

Du Gia Hưng lấy cơm, cắn hai miếng, nhìn vợ, con gái và con trai, rồi nói với Hồ Hạnh Nương, "Quần áo của Xung nhi đều ngắn rồi, nàng may cho con một bộ mới đi, con thường xuyên đến nhà sư phụ, nhiều huynh đệ nhìn vào không ổn."

Hồ Hạnh Nương cười dịu dàng nói: "Độ tuổi này, mỗi ngày một khác, quần áo sao thay kịp được chứ, tàm tạm là được rồi. Ngược lại là chàng, đã lâu rồi không may quần áo mới, sửa sang lại đi, đợi rảnh rỗi, may cho chàng bộ quần áo đẹp mới phải, đón năm mới nhiều thúc bá huynh đệ nhìn vào mới tươm tất.”

Hồ Hạnh Nương là như vậy, ngoài mặt thì hà khắc với con trai, quần áo rách nát tả tơi, thực chất ở nhà có gì ngon đều cho con trai, chỉ là biểu hiện bên ngoài làm rất tốt, mà cũng đối xử chân thành với cha mình. Mỗi khi Du Uyển gây rắc rối cho bà, đều dễ dàng hòa giải.