Chương 28

Ở kiếp trước, Du Uyển đã nhìn thấu sự xấu xa của lòng dạ con người, cho nên nàng cũng không sợ, nhưng nàng lại may mắn ký được hiệp ước với Bách Hương Các một năm. Trong vòng một năm này, Bách Hương Các sẽ âm thầm xóa dấu vết của nàng để không bị nhà họ Trương phát hiện, nếu sau một năm nàng vẫn không chịu giao ra bí kíp thì lại nói sau.

Trên thực tế, mấu chốt không phải là công thức bí mật gì đó, mà là ở Thương Lan Tiên Lộ, nhưng nguồn gốc của thứ này quá khó để người khác tiếp nhận, một khi để người khác biết thì chỉ sợ cũng là tai họa ngập đầu, có chết Du Uyển cũng không thể nói với bất kỳ ai. Vậy nên cũng không có cách nào để bán công thức gì đó, ngoại trừ cách lấy tiền từ Bách Hương Các, e rằng còn cần phải có nhiều kế hoạch hơn.

Du Uyển lại làm một loại phấn trang điểm mới, quy trình sản xuất không phức tạp, nguyên liệu cũng đơn giản, bởi vì được thêm vào một ít Thương Lan Tiên Lộ nên mọi thứ nàng làm ra đều cực kỳ tốt. Loại bột phấn hương hoa quế này rất thơm, thoa lên mặt sẽ đẹp tự nhiên giống như chính làn da vốn đẹp sẵn vậy, trông rất tươi tắn tự nhiên. Đặc biệt là cho dù có bị ra mồ hôi thì lớp phấn cũng không bị trôi đi lộ ra vệt nước.

Nàng giao đồ đạc cho tam thúc đi bán ở nơi khác, thôn Đại Sài vốn ở rìa phía bắc của huyện Hóa Long, đi xa hơn một chút nữa về phía bắc chính là nội thành Sa Châu. Thời này khi phải đi xa nhà đều phải mang theo lộ phí, dẫn đường, các loại chuẩn bị, ở các thôn trấn, thành trì tầng tầng lớp lớp đều các trạm gác kiểm tra, lại có lệnh giới nghiêm đi lại vào ban đêm, đối với người dân nghèo mà nói thì muốn đi xa một chuyến là cực kỳ khó khăn.

May mắn phía sau thôn Đại Sài có một con đường núi, từ đây đi bộ một ngày là có thể xuất cảnh, điều này có thể giảm bớt được rất nhiều rắc rối. Tam thúc bắt đầu kinh doanh đến nay đã được nửa năm, ông ấy dần dần nhận ra thực tế, bản thân ông ấy là người nhà quê, cách chợ lại xa, trong tay cũng không có của hiếm đắt giá gì để buôn bán kiếm lời, dù cố gắng đến đâu cũng chỉ là kiếm tiền tiêu vặt, muốn nuôi sống gia đình còn chưa đủ.

Người không có tiền bạc không có nghĩa là không thể giàu, ngựa không ăn cỏ đêm thì không thể béo được, câu nói này chính là để nói về làm ăn buôn bán đấy. Cho nên sau khi biết được mâu thuẫn giữa Du Uyển, nhà họ Trương và Bách Hương Các, tam thúc nhíu mày một lúc: "nhà họ Trương kia có tiền có thế, ta sợ rằng nếu họ phát hiện được những thứ tốt kia là con làm ra thì họ sẽ không bỏ qua cho con. Dân không bao giờ đấu được với quan, chúng ta nên nghĩ một cách an toàn hơn mới được."

Chẳng qua là ý thế bắt nạt thường dân, hai chú cháu đều hiểu đạo lý này, nhưng lại không thể lấy trứng chọi đá. Ngoài việc giao công thức ra thì chỉ còn một cách duy nhất là rửa tay gác kiếm, không bao giờ làm ra loại đồ này nữa, có lẽ như vậy mới có thể có được một chỗ dung thân.

Không bàn đến việc Du Uyển không nỡ, ngay cả tam thúc tận mắt chứng kiến Du Uyển bằng vào kỹ năng của mình kiếm tiền, đem cuộc sống của cả nhà cải thiện rõ rệt, cũng cảm thấy hâm mộ không thôi. Người nông dân không có kỳ ngộ thì làm sao có thể học tay nghề độc nhất vô nhị như vậy đây? Bài thuốc của Du Uyển là do người mẹ đến từ phương bắc của nàng để lại, nàng rất có thiên phú, cứ như vậy gác lại để mai một đi thì thật đáng tiếc.

Tam thúc nói: "Cùng lắm là chúng ta không xuất hiện ở huyện Hóa Long nữa, chuyển sang bán ở một nơi khác. Ta dù nhà họ Trương có thế lực lớn đến đâu thì cũng sẽ có nơi hắn không thể chõ mũi vào cai quản được."

Suy nghĩ của tam thúc trùng khớp với suy nghĩ của Du Uyển, hai chú cháu lập tức đem mục tiêu nhắm đến xa hơn một chút phía bắc Sa Châu, thôn Đại Sài này đúng là nằm ở vị trí thiên thời địa lợi. Lần này tam thúc không chạy đến huyện nhỏ Hóa Long nữa, mà chịu trách nhiệm làm kệ hàng trèo đèo lội suối đi về phía bắc bán son phấn.

Ngoài việc cung cấp cho Bách Hương Các, Du Uyển càng dồn nhiều tâm sức hơn vào việc hợp tác cùng tam thúc. Hai chú cháu đều là những người tốt bụng, không ai nghĩ muốn lợi dụng ai, tam thúc vốn chỉ định lấy ba phần lợi nhuận nhưng dù sao ông ấy cũng là người đóng góp nhiều nhất, bôn ba bên ngoài, chịu trách nhiệm rủi ro lại nhiều nguy hiểm, còn phải nộp thuế, Du Uyển không muốn tam thúc chịu thiệt nên thống nhất lợi nhuận chia đôi.