Chương 24

Đáng tiếc là khi đó, từng bước từng bước, rất nhiều chuyện đẩy nàng đến chỗ đối lập với hắn,nàng cũng không còn cách nào khác.

May mắn thay, nàng đã quyết định đúng khi quay lại ngay từ đầu, và lần này họ sẽ không chiến đấu đến mức ngươi sống ta chết nữa. Du Uyển thả lỏng một chút và bắt đầu nói:

"Tôi đã biến mất vào buổi sáng, làm sao anh biết để tìm thấy tôi ở Bách Hương Các?"

“Tôi đoán.”

Thật ra là do tam thúc nói với hắn, còn đưa số tiền mà hắn đã giúp đỡ Du Uyển trả lại cho hắn,chỉ là những điều này không cần phải giải thích với Du Uyển chi tiết.

“Sao anh không tức giận?”

Nàng lén lút chạy đi, hắn nhất định ở trên núi tìm kiếm rất nhiều, có lẽ còn tưởng rằng nàng bị sói hoang ăn thịt. Nàng có thể thấy rằng khi hắn xuất hiện, hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa, chắc chắn rằng hắn đang rất lo lắng.

Du Uyển có chút đắc ý, khi còn nhỏ Khấu Xung không lãnh đạm giống như lúc trưởng thành,vẻ mặt hắn u ám và toát ra vẻ lạnh lùng từ chối người cách xa ngàn dặm. Hắn của bây giờ trông vẫn còn rất trẻ, nhìn ký thì có thể thấy tâm trạng của hắn.

"Cô không sao là tốt rồi."

Hắn ủ rũ đáp.

Thái độ buông bỏ quá khứ của hắn khiến Du Uyển có chút xấu hổ,

“Hôm nay cảm ơn anh.”

Trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên nàng nói lời cảm ơn với hắn, nhưng hắn xứng đáng nhận được điều đó, mặc dù nàng không thích hắn,việc nào ra việc đó, nàng cũng không phải là người vô ơn bội nghĩa.

Khấu Xung ừ một tiếng, Du Uyển không định có quan hệ thân thiết với hắn,nàng cũng không muốn hiểu hắn, vì vậy nàng không có gì để nói với hắn. Khi chuẩn bị vào làng, nàng đã có thể nhìn thấy mái nhà của những ngôi nhà gần lối vào làng nhất, Du Uyển bảo Khấu Xung đặt nàng xuống, nàng di chuyển từng bước một và tự mình đi bộ vào nhà.

Khấu Phù nghe thấy tiếng động cũng đã ra đón, chờ đợi nhìn thấy Du Uyển trở về nhà, Du Uyển xoa xoa cái đầu non nớt của cô bé,

"Tỷ bị trẹo mắt cá chân nên không mua gì ăn cả. Ngày mai tỷ sẽ làm cho muội. Làm bánh hạt dẻ có được không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khấu Phù lập tức trở nên lo lắng, cô bé dịu dàng nhìn xuống chân Du Uyển,

"Tỷ có đau không? Để muội thổi cho tỷ."

Sau đó, cô bé quay người chạy vào trong phòng. Trong nhà, một chiếc ghế nhỏ được dọn ra và bảo Du Uyển ngồi xuống, sau đó cô bé tựa vào người anh trai và nghiêng đầu nhìn nàng.

Du Uyên ngày càng ít phòng thủ trước cô bé dễ thương này, dù sao cô bé cũng mới vài tuổi nên đương nhiên thích các anh chị của mình. Ở kiếp trước, Khấu Phù cũng cố gắng gần gũi nàng, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, Du Uyển không thể thích cô bé, điều này đã gây ra bi kịch cô bé đã chết sớm.

Chuyến đi hôm nay vội vàng, nàng không mua được bất cứ thứ gì cần thiết, Du Uyển không có ý định làm phiền Khấu Xung, vào buổi tối khi tam thúc trở về, nàng đã lập ra một danh sách và nhờ tam thúc giúp nàng chạy đi mua một chuyến,sau đó tiếp tục ở nhà chế tạo sáp thơm. Lần này, nàng định thử dùng phấn nước hoa hồng và son dưỡng môi, vừa hay có đủ gạo ngon và sáp mật ong nên nàng có thể làm nhiều hơn một chút. Tam thúc nói đúng, lãi ít nhưng doanh thu nhanh, nàng có kỹ năng và bí kíp, lại siêng năng nên không sợ không kiếm được tiền.

Chân của Du Uyển bị thương nên cha nàng vào làng mua hai móng giò lợn và nhờ Hồ Hạnh Nương hầm. Hồ Hạnh Nương muốn ăn món này nên muốn tự mình tới làm, trực tiếp đốt chân giò lợn cho đến khi có màu vàng cháy, rửa sạch, cho cả con lợn vào nồi, thêm gia vị, nấu đến khi mềm 60%. Cho phần nấm trắng đã ngâm mềm và bỏ cuống vào, đun nhỏ lửa trong 1 giờ là có thể dùng được.

Du Uyển cho thêm Thương Lan Tiên Lộ vào nước hầm chân giò lợn, vừa mở nắp ra, cả căn phòng đã tràn ngập hương thơm, giò lợn dùng đũa gắp lên mềm nhũn, gần như rơi ra khỏi xương, đóng thành một lớp dầu bóng loáng trong veo nổi ở phía trên bề mặt nước dùng màu trắng đυ.c, độ mềm của thịt móng giò, độ chắc của gân thịt và mùi thơm của nấm trắng hòa quyện vào nhau khiến bạn không thể cưỡng lại được đưa lưỡi ra nuốt vào.