Chương 2

Đã lâu không uống nước, khi bệnh lại không ăn uống đầy đủ, những lời này nói ra vô cùng khó khăn. Du Uyển lo lắng đến mức toát cả mồ hôi, nàng lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cha nàng và Hồ Hạnh Nương cũng nghe rõ, sau đó cả hai liền tranh nhau chạy ra ngoài.

Du Uyển kiệt sức ngã xuống giường, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, cũng đã muộn rồi. Kiếp trước Khấu Xung vì vết thương mà kẹt trên núi cả đêm, người đưa tin chỉ nói là hân rơi vào bẫy. Khi đó, Du Uyển đang chống lại hắn, vì vậy nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một để trừng phạt hắn, thế nên đã chặn tin tức, gây ra mối tai họa cả đời.

Thật ra, ngay từ đầu, nàng và Khấu Xung không phải là không hợp nhau, nhưng chỉ là chút xích mích, từ khi hắn mất một mắt, hai người chạy trên con đường hận thù ngày càng xa.

Hắn ngăn cản nàng làm ăn với tam thúc, công khai mắng mỏ nàng thậm tệ trước mặt mọi người, hủy hoại thanh danh của nàng, hủy hoại cơ hội được gả vào danh gia vọng tộc của nàng. Nàng cũng không chịu thua kém, nàng chọc mù mắt hắn, gϊếŧ em gái hắn, đuổi mẹ hắn ra ngoài, gả cho nhà mẹ kế của hắ , cùng mẹ kế ra tay đối phó hắn...

Cho đến khi chết, cũng là chết trong lần đối đầu cuối cùng. Không biết tâm tình Khấu Xung như thế nào, nhưng Du Uyển thật sự mệt mỏi, nàng không muốn chọc tức hắn nữa. Trước khi chưa xảy ra chuyện gì cứ để như vậy đi, từ nay về sau hai người sẽ là người xa lạ dưới cùng một mái nhà.

Lần này Du Uyển ngủ rất yên bình, cho dù chỉ là nằm mơ, nàng cũng cảm thấy được an ủi. Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng hôm sau, nàng từ từ ngồi dậy, cảm thấy cả người vô cùng bủn rủn và không thể chống đỡ được. Bên ngoài khung cửa sổ bằng gỗ hình thoi, bầu trời trong veo như làn nước mát, trong sân vang lên tiếng gà gáy nối tiếp nhau.

Hồ Hạnh Nương đẩy cửa sổ ra, thấy Du Uyển đã thức dậy, bà đặt chiếc bát lên bàn cạnh cửa sổ, "Đúng lúc, sáng nay ta vừa nấu canh gà, nhân lúc còn nóng thì uống cho khỏi bệnh."

Không nói thì không sao, nhưng vừa nói ra, bụng nàng đột nhiên cồn cào, may mà Hồ Hạnh Nương không nói gì, chỉ quay người đi ra ngoài. Gà đen hầm đã mềm nhừ xương, không nhiều gia vị, vị gà tự nhiên quyện với mùi dược liệu rất thích hợp cho người bệnh uống.

Dưới đáy bát có vài miếng thịt, Du Uyển cầm lên bỏ vào miệng, nhai hai lần liền ăn xong, trong bụng liền có một cảm giác ấm áp thỏa mãn. Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ không hài lòng, khi Hồ Hạnh Nương chưa được gả vào đây, mỗi khi nhà họ ăn thịt gà, cha nang đều để lại cho nàng phần thịt ngon nhất. Kể từ khi có ba mẹ con Hồ Hạnh Nương, địa vị của nàng liền tụt dốc thảm hại.

Ăn ngon, du ngoạn, trên là Khấu Phù 5 tuổi, dưới lại là Khấu Xung hống hách. Hồ Hạnh Nương lo việc nhà và bí mật trợ cấp cho Khấu Xung. Cha cô bất cẩn, ông cảm thấy xấu ngượng ngùng khi cho nàng ăn mảnh, nhưng người xui xẻo nhất không phải là nàng sao.

Vì vậy, nàng rất ghét Khấu Xung, ghét Hồ Hạnh Nương, và thậm chí ngay cả Khấu Phù 5tuổi cũng không thích nổi. Đặc biệt là Khấu Xung, người rõ ràng đã được một món hời, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo, điều này thực sự rất khó chịu.

Kể từ khi cha cô và Hồ Hạnh Nương xây dựng một gia đình mới, Du Uyển và Khấu Xung đã bất hòa với nhau và hai người đã đánh nhau liên tục. Điều thực sự khiến họ trở thành kẻ thù, vì nàng, Khấu Xung đã bị mù một bên mắt. Muốn nói phải nói ngay từ đầu Khấu Xung đã luôm phớt lờ nàng, hắn sẽ trốn bất cứ khi nào có thể, sau đó hắn liền hoàn toàn ghét nàng. Mặc dù hắn không thực sự trả thù nàng, nhưng Du Uyển đã phải chịu vô số mất mát khi sống dưới Hồ Hạnh Hương.

Giờ đây, nàng chỉ muốn tránh xa Khấu Xung và gϊếŧ sạch mọi ân oán.

Khấu Xung bị thương ở mắt, lại rơi vào cạm bẫy, may mắn được giải cứu kịp thời, sau khi đại phu trong thị trấn xem qua, ông ấy đã băng bó vết thương bằng thảo mộc, nghe nói có 80% cơ hội hồi phục. Nghe cha nói như vậy, Du Uyển thở phào nhẹ nhõm, nàng ở trong phòng dưỡng thương, mấy ngày nay đều không ra ngoài.

Nàng vẫn luôn chờ tỉnh mộng, nàng ngủ đến hừng đông, kết quả vẫn ở căn nhà đó. Cuối cùng Du Uyển cũng xác nhận đây không phải là mơ, nàng thật sự đã xuyên không. Nàng có chút kích động, nhưng cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, nàng cũng không có sức lực suy nghĩ nhiều, nàng cũng không biết đối mặt với kẻ thù căm hận cả đời ở kiếp trước như thế nào. Hận Khấu Xung đã trở thành thói quen, thậm chí là bản năng của nàng, chỉ cần hắn không tốt, nàng liền không vui, nàng không thích hắn nhưng lại phải nghe tin tức của hắn.

Biết rằng mặc dù bị mù một bên mắt, hắn vẫn từng bước leo lên từ một người lính cầm ngọn đuốc để trở thành vị tướng qiaan dũng cảm nhất của thành Vĩnh Bình. Khi những kẻ man rợ đi về phía nam để xâm chiếm Qua Châu và tấn công thành Vĩnh Bình, chính hắn đã lấy thân mình làm hàng rào bảo vệ cho thành Dung Lương ở phía Tây Bắc, chính hắn bảo vệ niềm hy vọng của hàng ngàn người, bao gồm cả Du Uyển.

Nhưng chính hắn đã hủy hoại nàng, lúc ấy tin tức phá thành giống như bàn tay to bóp cổ mọi người. Du Uyển vốn định ra khỏi thành bằng cổng phía đông, nhưng em họ của nàng đã gửi tin tức đến nói rằng cổng Tây Bắc mới là an toàn. Vì em họ là vợ của Khấu Xung, nên nguồn tin tức của em họ đương nhiên là từ Khấu Xung, Du Uyển tin điều đó, nhưng nàng không ngờ rằng lần này có đi mà không có về.