Chương 46: Anh là để trưng à

Dương Hàn Phong kéo tay Lâm Huyền Du, nhỏ giọng: "Tôi là chồng em."

Lâm Huyền Du nghĩ ngợi một chút cũng không biết lý do anh không vui. Cô gặp cho anh một miếng thịt, vừa này gắp cho ông cụ Dương vài miếng có khi nào anh không thích việc này không?

Dương Hàn Phong nhìn miếng thịt trong chén mình, tâm trạng vui vẻ lên một chút. Xem ra cô cũng không đến nổi nào.

Bữa ăn như vậy trôi qua, đến giữa trưa thì Dương Hàn Phong đưa Lâm Huyền Du đi. Trước khi đi còn bị ông cụ Dương kéo lại nhưng anh lại thẳng thừng từ chối.

Bên trong xe thoải mái nhưng cô chỉ ngồi ở một góc, hai mắt dán chặt ngoài cửa sổ. Dương Hàn Phong nhíu mày kéo vai Lâm Huyền Du về phía mình.

Cô giật thót mình, dịch xa ra một chút. Anh khó chịu: "Em làm gì mà ngồi xa vậy?"

Lâm Huyền Du thấp giọng trả lời: "Ai mà biết anh sẽ làm gì. Xa chút cho an toàn."

Mỗi lần gặp anh, Lâm Huyền Du đều phải đề phòng.

Chiếc xe chạy đi, Lâm Huyền Du nhìn qua Dương Hàn Phong: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Hai tay Dương Hàn Phong đặt trên vô lăng, khuôn mặt lạnh lùng. Nghe cô hỏi anh cũng không nhìn qua mà chuyên tâm lái xe. Đợi đến khi dừng đèn đỏ mới nói: "Về nhà anh."

Lâm Huyền Du ồ một tiếng rồi ngồi im.

Nơi cần đến là một khu chung cư, bảo an nghiêm ngặt, vừa nhìn là biết giá phải trên trời. Lâm Huyền Du bị anh kéo đến trước cửa nhà vẫn chưa tiếp thu được.

Dương Hàn Phong mở cửa đẩy cô vào trong: "Thế nào?"

Bên trong sạch sẽ, tông màu chủ đạo là trắng vô cùng sáng sủa. Trang trí cũng đơn giản lại tinh tế đẹp mắt. Lâm Huyền Du nhìn anh, môi mỉm cười: "Đẹp quá."

Anh nắm tay cô kéo đi đến từng phòng: "Tôi dẫn em đi đi làm quen."

Lòng bàn tay Dương Hàn Phong to lớn, lại vô cùng ấm áp. Lâm Huyền Du thụ sủng nhược kinh được anh dẫn đến một căn phòng lớn.

"Đây là phòng chúng ta."



Phòng chúng ta?

Lâm Huyền Du đỏ mặt, nghiêng đầu hỏi anh: "Ý anh là tôi và anh á?"

Dương Hàn Phong gật đầu, mặt không đổi sắc: "Ừ!"

Lâm Huyền Du á khẩu. Hai người sẽ ngủ chung, không được không được. Cô giữa mình nhiều năm như vậy không thể để anh chiếm tiện nghi được. Sau này sẽ nghĩ cách để ở lại ký túc xá trường cho an toàn.

Cô đảo mắt đánh giá rồi qua đầu nhìn anh, hai mắt long lanh chớp chớp: "Lớn vậy sao?"

Chỉ là phòng ngủ lại vô cùng rộng. Lâm Huyền Du còn có thể ngửi được mùi tiền nha.

Anh gật đầu: "Nếu không thích thì tôi cho người đổi cái khác."

Lâm Huyền Du không tin vào tai mình, nhanh chóng xua tay phủ nhận: "Thích! Rất thích nha!"

Biết anh giàu rồi khỏi cần ra vẻ.

Nhưng mà lớn vậy cũng tốt, giường lớn sẽ không giành chỗ. Thật ra tướng ngủ của Lâm Huyền Du rất xấu nên giường rộng sẽ rất rất tốt.

Đợi sau khi tham quan hết căn nhà, Lâm Huyền Du và Dương Hàn Phong đều nằm ở ghế sô fa. Cả là chung cư nhỏ thôi cần gì mà làm rộng như vậy.

Tổng hết sẽ có ba phòng, một phòng của hai người còn lại là hai phòng cho khách. Có nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng khách thêm cả ban công rất rộng nữa.

Lâm Huyền Du kéo tay anh, giọng đều đều: "Anh giàu vậy mà ở chung cư sao?"

Nhà anh giàu vậy, còn có cả tập đoàn Dương thị dưới tay, vậy mà đi ở chung cư. Dương Hàn Phong cười cười, kéo cô ra ban công, rồi chỉ tay về phía trước: "Em nhìn bên đó xem."

Ánh mắt Lâm Huyền Du theo tay anh nhìn qua. Thật không ngờ là có thể thấy được trường địa học của cô, Lâm Huyền Du không ngờ anh ở chung cư là vì vấn đề này. Trong lòng cô ấm áp lại vô cùng vui vẻ.

Lâm Huyền Du cảm thấy kết hôn với anh cũng không tệ!

Dương Hàn Phong xoa đầu vô, giọng lại vô cùng dễ nghe: "Sau này mỗi ngày tôi đều có thể đến trường đón em."



Cô rút lại lời vừa rồi còn kịp không?

Mỗi ngày đều đón!

Mỗi ngày đều gặp?

Lâm Huyền Du không tình nguyện chút nào. Cô nhìn anh, vẻ mặt Dương Hàn Phong lại vô cùng đắc ý.

Gian xảo!

Lâm Huyền Du bĩu môi: "Đồ thối tha."

Dương Hàn Phong bật cười, đưa tay kéo nhẹ hai má cô: "Ừ. Tôi rất thích nghe em mắng. Em mắng thêm vài câu nữa tôi đều nghe."

Bỉ ổi!

Nhưng mà khoảnh khắc anh cười lên lại vô cùng đẹp, khác hẳn với bộ dáng lạnh nhạt hằng ngày. Lâm Huyền Du cảm thấy hình như cô có chút rung động trước anh rồi.

Lâm Huyền Du đỏ mặt ho khan: "Tôi đói bụng rồi."

Dương Hàn Phong nhìn ra bầu trời đang tối dần. Sau đó anh nhìn cô, lại muốn chọc cô một chút.

Dương Hàn Phong cười cười: "Ăn anh đi."

Cô trợn tròn mắt. Người này cũng vô liêm sỉ quá rồi.

Sao lúc đầu cô lại đồng ý kết hôn chứ?

Lâm Huyền Du không thèm quan tâm, xoay người đi vào bếp. Anh cũng theo sau. Người đi trước người đi sau, vô cùng hài hòa.

Lâm Huyền Du phát hiện trong tủ lạnh nhà anh chẳng có gì, ngoài vài chai nước. Cô quay đầu nhìn anh: "Nhà anh chẳng có gì để ăn cả."

"Sao lại không có? Anh là để trưng à?"