Chương 45: Tôi là chồng em

Đến cuối tuần Lâm Huyền Du bị Dương Hàn Phong kéo đến nhà anh.

Lâm Huyền Du còn đang nghĩ cách từ chối mà anh thì không nương tay, cô bại trận.

Chiếc xe lăn bánh, dừng lại trước một khu biệt thự gần biển. Nhìn bên ngoài giống như là cái lần trước nhưng biệt thự này lớn hơn còn cổ kính hơn nữa.

Dương Hàn Phong xuống trước, vòng qua bên kia mở cửa cho cô.

Lâm Huyền Du cảm thấy hơi ngại ngùng, chỉ thủ thỉ nói: "Cảm ơn."

Anh lại lắc đầu, đuôi mày nhướng lên: "Mở cửa cho vợ là chuyện bình thường."

Cảm xúc khó tả. Lâm Huyền Du lảng qua chuyện khác: "Đây là nhà anh sao?"

Anh lắc đầu: "Không phải."

Sau đó Dương Hàn Phong đi vào trong, cô cũng theo sau. Bên trong cứ như là cung điện trong phim, vừa tráng lệ lại trang nghiêm. Những cây cột cao vàng óng ánh, trần nhà là những bức họa nổi tiếng. Lâm Huyền Du nhìn mà ao ước, nơi này rất đẹp.

Một người đàn ông trung niên bước đến, nhìn anh rồi lại nhìn cô, ông ta cung kính cúi đầu: "Thiếu gia."

Dương Hàn Phong gật đầu. Ánh mắt người đàn ông lại rơi trên người cô, chậm rãi đánh giá. Cô gái trắng nõn nà, dáng người cao thẳng, khuôn quan vừa vặn, tinh tế lại tao nhã.

Người này là quản gia Dao, ông làm việc ở đây đã là năm mươi năm, ông nhìn Dương Hàn Phong từ từ lớn lên. Đối với người này ông lại vô cùng kinh ngạc, trước giờ ngoài Lệ Quyên tiểu thư ra anh cũng chưa đưa ai vào căn biệt thự này.

"Thiếu gia, đây là?" Quản gia Dao đưa tay hướng Lâm Huyền Du.

Dương Hàn Phong nắm tay cô: "Thiếu phu nhân. Ông nội đâu rồi chú Dao?"



Trong mắt quản gia Dao đều là kinh ngạc, nhưng ông ta cũng không quên nhiệm vụ: "Ông cụ ở phòng sách ạ."

Dương Hàn Phong nói cảm ơn rồi kéo tay cô rời đi. Để lại Dao quản gia vẫn còn sửng sốt một phen. Không thể tin được ước mơ của ông cụ cũng sắp thành sự thật.

Dương Hàn Phong đứng trước phòng sách, gõ cửa vài cái. Bên trong liền truyền ra tiếng vào đi. Anh định mở cửa bước vào thì liền bị Lâm Huyền Du nắm tay kéo lại.

Cô nhíu mày nhìn anh: "Người trong đó là ông nội của anh?"

Dương Hàn Phong không phủ nhận, lập tức gật đầu. Lâm Huyền Du càng tức, rõ ràng là ra mắt người nhà.

Giọng cô đầy trách móc: "Tôi không vào, quà tôi cũng chưa chuẩn bị."

Anh chẳng để ý, mở bật cửa, mỉm cười ghé sát tai cô: "Em là quà ra mắt đó. Ông tôi rất thích có cháu bế."

Mặt cô đỏ bừng, định quay lại đánh anh liền bị người trước mắt nhìn đến sợ hãi. Ông lão nhìn cô, khó chịu ra mặt: "Cô là ai? Sao lại vào được đây?"

Lúc Lâm Huyền Du chưa biết nên giải thích thế nào thì Dương Hàn Phong nắm tay cô bước vào. Anh nhìn ông cụ, giọng một tiếng ông nội.

Ông cụ Dương đã lớn tuổi, cả người uy nghiêm chững chạc. Một bộ đồ bình thường mặc lên người cũng toát ra khí thế đè người.

Lâm Huyền Du đem một ngụm nước bọt nước xuống, cúi người chào ông. Giọng nói dịu dàng: "Cháu chào ông, cháu là Lâm Huyền Du. Hôm nay đến gấp quá nên chưa chuẩn bị quà ạ. Mong ông không để trong lòng."

Ông cụ Dương nghiêm nghị, giọng nói đầy uy nghiêm: "Cháu là?"

Còn chưa đợi cô trả lời anh đã vào tay qua vai cô vô cùng thân mật. Giọng Dương Hàn Phong vang lên: "Vợ cháu."



Hai từ vừa ngắn gọn lại đầy đủ ý nghĩa. Ông cụ Lâm nghe xong liền thay đổi sắc mặt, hòa nhã ra hẳn.

Ông cụ Dương cười sảng khoái: "Thằng nhóc thối! Mang cháu dâu về lại không nói với ta!"

Ông cụ bước tới trước mặt Lâm Huyền Du, ông cười hiền: "Không biết cháu đến nên không chuẩn bị quà. Cháu ăn gì ông cho đầu bếp làm?"

Lâm Huyền Du xua tay, mặt ngượng nghịu: "Dạ không cần ạ."

Cả ba ngồi nói chuyện một lúc liền đến gì ăn trưa, ông cụ Dương liền bắt hai người ở lại dùng cơm. Lâm Huyền Du không từ chối, anh cũng theo ý cô.

Nói chuyện qua liền thấy ông cụ Dương là người dễ gần, nói chuyện lại vui tính, chẳng có gì là khó gần như lúc mới gặp. Lâm Huyền Du còn nghĩ rằng ông cụ có thể bị đa nhân cách.

Trên bàn ăn, ông cụ Dương ngồi ở chính giữa, bên cạnh là Lâm Huyền Du và Dương Hàn Phong. Món ăn lại vô cùng nhiều, nhìn sơ qua giá lại không rẻ.

Ông cụ Dương gắp cho Lâm Huyền Du một miếng thịt, miệng cười ha hả: "Tiêu Du cháu ăn thịt cho tốt."

Lâm Huyền Du cũng vui vẻ đáp lại: "Vâng ạ."

Không khí vui cùng vui vẻ nhưng chỉ có mặt Dương Hàn Phong là không được tốt. Hai người kia lời qua tiếng lại, vô cùng hòa hợp. Rõ ràng đây là vợ anh, vậy mà trò chuyện vui vẻ với ông như vậy?

Còn nữa, rõ ràng Dương Hàn Phong mới là cháu ruột mà!

Sắc mặt anh cau có, rõ ràng cực cực kỳ không vui!

Dương Hàn Phong kéo tay Lâm Huyền Du, nhỏ giọng: "Tôi là chồng em."

Lâm Huyền Du nghĩ ngợi một chút cũng không biết lý do anh không vui. Cô gặp cho anh một miếng thịt, vừa này gắp cho ông cụ Dương vài miếng có khi nào anh không thích việc này không?