Lâm Huyền Du mặc áo sơ mi trắng lệch một bên lộ ra vai nhỏ trắng muốt. Quần tây đen dài qua mắt cá làm tôn dáng vẻ cao ráo của cô. Ba vòng đầy đặn, vòng nào ra vòng nấy, eo nhỏ một tay có thể ôm trọn.
Lâm Huyền Du tuy không trang điểm nhưng cũng đủ khiến người khác nhìn không chớp mắt.
Minh Hạo Kỳ bị mù hay sao mà trước giờ lại không nhận ra cô quyến rũ như vậy?
Lại ngu ngốc chạy theo Lâm Tư Tuyết?
Lâm Tư Tuyết sao? Còn không bằng một góc chân của Lâm Huyền Du!
Minh Hạo Kỳ nhìn cô, trong mắt là tia không nở: "Du Du em nghe anh nói. Chúng ta quay lại được không?"
Sau khi chia tay với anh ta sao cô lại có thể đẹp đến vậy?
Lâm Huyền Du hất tay anh ta ra, cô cười nhạt, trong mắt đều là tia nhễu cợt: “Thế nào? Đàn anh Minh, anh hối hận rồi sao?”
Rõ ràng chỉ là một câu nói nhưng tính áp đảo lại rất cao. Minh Hạo Kỳ rùng mình, vẫn không từ bỏ ý định: “Chúng ta quay lại đi Du Du, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!”
Lâm Tư Tuyết nghe xong liền nghiến răng, cô ta cắn môi đến trắng bạch. Mặt mày nhắn nhó, chạy đến ôm tay Minh Hạo Kỳ: “Kỳ ca ca, anh…”
Ngực của Lâm Tư Tuyết dán chặt vào cánh tay anh ta. Lâm Huyền Du cảm thấy chẳng có gì hay liền rời đi.
Minh Hạo Kỳ với tay theo: “Du Du…”
Lâm Huyền Du xuống siêu thị gần trường mua nước, cô vừa đi vừa mở điện thoại liền nhận được thông báo mới.
Là thông báo thêm bạn bè. Trang cá nhân của Lâm Huyền Du chẳng có mấy người bạn, cũng không quá náo nhiệt, cô bấm vào xem. Tên người gửi chỉ có một chữ Dương, Lâm Huyền Du nghĩ cũng biết là ai.
Cô định bấm từ chối lại nghĩ một chút liền vào phần giới thiệu đến bạn, Lâm Huyền Du coi xong liền bật cười.
Nội dung là: Vợ ơi, em mau kết bạn với tôi đi. Nếu em từ chối cũng chẳng sao, tôi còn nhiều cách khiến em đồng ý.
Dọa nạt kiểu này, cô làm sao dám từ chối. Lâm Huyền Du chọn đồng ý.
Lâm Huyền Du quyết định đặt tên ghi nhớ của anh là Dương tổng thối tha.
Cô làm xong thì bảo điện thoại vào túi rồi đi mua nước uống. Hôm nay là ngày nghỉ nhưng mà cô muốn gặp lão Lương nên mới cố tình ở lại trường. Sắp tới là kì nghỉ lễ nhân tháng thành lập trường, mọi người đã thu dọn hành lý về quê, Hàn Khuyết Băng cũng biệt tâm biệt tích.
Lâm Huyền Du cũng muốn về nhà gặp ông nhưng lại nghĩ đến cái nhà đó còn có vài người cô đành chịu thiệt vậy.
Cô cúi đầu vặn nắp chai nước liền đυ.ng trúng người nào đó.
"A!"
Lâm Huyền Du ngẩng đầu, là Từ Thiên Nam. Lần trước anh ta nói giúp cho cô, Lâm Huyền Du không quên.
Từ Thiên Nam đưa tay kéo cô dậy. Lâm Huyền Du phủi phủi đồ, nhìn anh mỉm cười: "Cảm ơn, bạn học Từ."
Từ Thiên Nam gật đầu, giọng nói ôn tồn: "Không sao chứ?"
"Không sao."
Lâm Huyền Du lắc đầu, nở nụ cười. Xem ra Từ Thiên Nam cũng không khó gần như người khác đồn.
Cô cười, hai mắt sáng long lanh: "Tôi mới cậu ăn một bữa nha coi như nói cảm ơn."
"Được."
Địa điểm cô chọn là một quán ăn khá nổi tiếng trong thành phố. Quán ăn An Lệ Tử to lớn mọc giữa thành phố, cách cũng không xa trường Lâm Huyền Du là bao nên cô quyết định đưa Từ Thiên Nam đến chỗ này ăn cơm. Dù sao cũng là bữa cơm để cảm ơn nên chi nhiều tiền chút cùng được.
Nhưng mà Lâm Huyền Du hơi đau ví!
Phải là rất đau!
Lâm Huyền Du nhiệt tình cầm thực đơn hỏi anh: "Bạn học Từ, bạn ăn gì?"
Từ Thiên Nam lại phản ứng ít hơn, mặt lạnh tanh thốt ra câu ăn gì cũng được. Cô đành tự mình chọn muộn món rồi hỏi anh sau.
"Cá giấm nha?" Lâm Huyền Du vui vẻ hỏi.
"Tôi không ăn cá." Từ Thiên Nam đáp.
"À... Vậy thì mì được không?" Cô nhíu mày hỏi.
Từ Thiên Nam thản thơ trả lời: "Tôi dị ứng mì."
Cô có hơi bực mình: "Vậy cậu muốn ăn gì?"
Anh nhanh chóng đáp: "Gì cũng được."
Đờ cờ mờ!
Lâm Huyền Du chửi thề trong lòng.
Thượng đế chắc phải thiên vị anh lắm!
Cô chẳng thèm quan tâm đến anh nữa, tự gọi cho mình một tô mì bò sốt vang và một dĩa dim sum.
Sau đó trước cái nhìn của Từ Thiên Nam, cô chăm chú ăn. Trong lòng Từ Thiên Nam dâng lên cảm giác khó tả, trước giờ chưa ai dám bơ.
Vậy mà Lâm Huyền Du trước mặt anh lại ăn ngon lành. Từ Thiên Nam buồn bực, giọng cao cao tại thượng: "Cô ăn, còn tôi?"
Lâm Huyền Du ngẩng đầu, trong lòng vô cùng hả dạ: "Ờ."
"Cô..."
Cô đặt đũa xuống, trên môi là nụ cười khıêυ khí©h: "Cháu trai ngoan, kêu cô có chuyện gì?"
Từ Thiên Nam im lặng. Bữa cơm này trôi qua, người no người đói, người vui người buồn. Từ Thiên Nam ghi hận trong lòng.
Người phụ nữ này, sau này anh ta nhất định sẽ khiến cô quỳ dưới chân anh khóc lóc!
Hơn hết, lại muốn cô trở thành của riêng anh!
Nhìn cô vui vẻ, còn nở nụ cười đắc thắng, Từ Thiên Nam càng muốn chính phục.
Đợi Lâm Huyền Du trở về đã là buổi chiều, cô uể oải nằm dài trên giường.