Chương 65: Hình phạt

Editor: Dalia

Lưu ý: Mình đăng QT trước để tránh bị các web ăn cắp. Mong mn thông cảm

Đối mặt Mạc Lý ngước mắt nhìn, Witt không thành khẩn nói: "Thật xin lỗi, anh hai, em rất thích quà ngày hôm qua đưa cho em cho nên em mới đem nó tháo ra xem một chút, nhưng là không nghĩ tới khi tách nó ra sẽ không thể ghép nó lại được." Witt nói xong, hắn nhìn thẳng vào tầm mắt của Mạc Lý không hề né tránh.

Trong cặp song sinh, Werther* là người cáu kỉnh hơn cả, hắn đã mong được gặp người anh trai giả mạo này từ lâu nhưng không ngờ rằng sau cuộc gặp gỡ, họ đã bị cha mẹ soi mói khiến họ không hài lòng cuối cùng cũng không có cơ hội ra tay, thậm chí còn phải ghê tởm gọi tên này là anh hai, hiện tại cha mẹ rốt cuộc đi du lịch, anh cả cũng không có ở nhà, bọn họ cuối cùng cũng có cơ hội.

(Dalia: hai anh em tên lần lượt là Neville và Werther tên viết tắt là Will và Witt.)

Mạc Lý có chút sững sờ nhìn bộ dạng của Witt, hiển nhiên cậu không hiểu tại sao người em trai đáng yêu lại nói chuyện với mình như vậy, rõ ràng tính cách của hai anh em sinh đôi luôn rất đáng yêu trong những ngày họ ở bên nhau.

Mặc dù có chút mất cảnh giác, nhưng Mạc Lý cũng không ngu ngốc, nếu như Witt nói lời này ngữ khí có chút áy náy thì cậu có thể sẽ cho rằng em trai nhỏ của mình ngu ngốc vô tình tháo ra. Nhưng với phong thái và giọng điệu của Witt lúc này, cậu ấy thực sự khó có thể coi những bộ phận mô hình bị ném trên mặt đất như rác kia là một sự cố.

Nhưng Mạc Lý không nói gì chỉ hơi cụp mắt xuống, ngồi xổm xuống vươn tay nhặt một bộ phận mô hình trên mặt đất lên, nhìn vết tích của nơi bị tháo rời.

Hai anh em sinh đôi Will nhìn thấy hành động của Mạc Lý theo bản năng giật mình, vội vàng nói: "Witt chỉ là quá tò mò thôi, hôm qua em đã nói với anh ấy là không cần tháo ra. Anh hai đừng giận, nếu bộ của anh ấy hỏng rồi thì còn có của em mà, hai anh em chúng em hay chia sẻ rất nhiều thứ với nhau." Will và Witt cẩn thận hơn nhiều, anh biết rằng mặc dù họ rất ghét người anh giả tạo này nhưng họ có thể làm anh ấy khó xử và dùng những trò đùa để chơi khăm anh ấy, nhưng họ không thể công khai nói rằng họ ghét anh ấy. Bất kể trước mặt cha mẹ, hay trước mặt anh trai, họ vẫn phải giả vờ rất thích người anh trai giả tạo này. Mọi thủ đoạn và mánh khóe của họ cũng phải biến thành trò đùa nghịch ngợm của họ với người anh thứ hai này.

Werther vẫn luôn tuân theo an bài của Neville, lúc này nghe được lời nói của hắn, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn là miễn cưỡng gật đầu.

Nhưng dù hai anh em sinh đôi có nói hay đến đâu, Mạc Lý cũng đã nhìn thấy vết nứt khi tháo gỡ của mô hình, loại vết nứt này rõ ràng là do phương pháp tháo gỡ rất thô bạo gây ra, thậm chí có thể nói rằng hắn dám tháo rời như vậy thì không bao giờ nghĩ rằng mô hình này có thể được lắp lại với nhau như cũ.

Mạc Lý trong lòng đã sớm có phán đoán, buông bộ phận mô hình trong tay ra, ngẩng đầu nhìn cặp song sinh trước mặt.

Người tu luyện võ đạo nhãn lực bình thường đều rất áp bách, huống chi là Mạc Lý kiếp trước một mực chú ý tới cái này, chỉ là cậu vĩnh viễn không có cơ hội biểu hiện ra, đặc biệt là ở trước mặt người nhà, cậu ấy luôn thể hiện khía cạnh mềm mại nhất của mình.

Sự thay đổi đột ngột trong ánh mắt của Mạc Lý hiển nhiên khiến Will và Werther giật mình, họ lo lắng nhìn người anh trai giả mạo của mình, thật lòng mà nói, họ không biết nhiều về người anh này, bố mẹ đã ở bên cạnh họ suốt hai ngày qua, họ chủ yếu nhìn nhau và nói chuyện với bố mẹ, nhưng trong ấn tượng của họ, anh trai giả mạo trông rất tốt, ngoại trừ khuôn mặt quá ưa nhìn và rất giỏi giả vờ lấy lòng bố mẹ và anh trai thì thoạt nhìn sẽ không có cảm giác bị uy hϊếp, tóm lại, trông giống như một người dễ bắt nạt. Đó là lý do tại sao Werther không thể chờ đợi đã ra tay ngay khi anh trai rời đi. Nhưng bây giờ, người kia mang đến cho họ một cảm giác hoàn toàn khác. Cảm giác gần đáng sợ giống nhau như của anh trai khi nóng giận.

Ngay tại lúc Will cùng Witt đang căng thẳng tột độ, Mạc Lý khẽ mở miệng lộ ra hàm răng dày trắng nõn, Will cùng Witt lập tức rùng mình một cái suýt nữa hét lên, lúc ấy bọn họ còn tưởng rằng mình đang nhìn thấy chính là một tên tâm thần ăn thịt người, dù người kia có đẹp trai đến đâu cũng không thể cứu vãn được cảm giác kinh khủng đó.

Nhưng sau khi Mạc Lý khoe ra hàm răng trắng bóng khỏe mạnh, liền lộ ra một nụ cười giả tạo không thể giả tạo nữa nói: "Để các em dùng chung một bộ mô hình thì sao anh chấp nhận nỗi chứ. Neville cứ giữ lấy mô hình của mình còn về phần Werther, mô hình bị hỏng vẫn có thể dán lại được, dù sao nó cũng là món quà đầu tiên của anh hai, em không nên vứt nó đi chỉ vì nó bị hỏng, tất cả chúng ta đều đang ở nhà trong kỳ nghỉ, không bằng để anh hai cùng em dán lại nó."

Werther mới đầu bị khí thế của Mạc Lý dọa sợ đang định ngu xuẩn gật đầu, nhưng vừa ý thức được ý tứ đối phương, lập tức liền nổ tung: "Ai muốn dính mấy thứ này cùng nhau chứ, anh cho rằng mô hình này em hiếm lạ sao? Nếu nó bị hỏng, anh nên vứt nó đi!"

Nghe Werther nói xong, Mạc Lý mặt không biểu tình gì, mà hơi híp mắt lại nói: "Em xác định muốn như vậy chứ?"

Werther còn nhớ rõ lúc trước Mạc Lý cho hắn cảm giác đáng sợ, hắn vẫn còn có chút khϊếp sợ, nhưng vẫn kiên quyết không muốn mất mặt ở trước mặt Mạc Lý: "Hừ, em đương nhiên sẽ không đem những thứ này dính vào. " ( ー̀εー́ )

Werther mặc dù có chút khẩn trương, nhưng trong lòng vẫn là biết rất rõ ràng, hắn cũng không mắc phải sai lầm lớn, hắn chỉ là làm hỏng một cái mô hình, cho dù cha mẹ hắn biết chuyện, cũng nhiều lắm cũng sẽ đối hắn nói vài câu. Cho nên hắn tin tưởng, Mạc Lý cũng không dám làm gì hắn, đối phương nhất định chỉ là bịp bợm mà thôi.

Đáng tiếc cuối cùng Werther sai rồi, Mạc Lý thật sự không lừa gạt, Werther kiên quyết không dán mô hình cậu ấy trực tiếp nắm lấy Werther một tay kéo lên lầu.

"A a! Anh làm cái gì!! Buông ra, tên khốn! Will, cứu em với!" Werther hét lớn giãy giụa, nhưng đối phương cũng không biết ăn cái gì, nhìn qua có vẻ gầy yếu, nhưng cái tay đang nắm hắn kia tựa hồ làm bằng thép, rất đau, hơn nữa khí lực của đối phương cũng rất lớn, tốc độ lôi kéo hắn không chậm một chút nào, động tác đi lên lầu cũng không có bị ảnh hưởng chút nào.

Neville không ngờ tình thế lại xảy ra một cách kinh ngạc như vậy, mắt thấy Werther bị kéo đi, hắn vội vàng đi theo. ∑(゚ロ゚〃)

Mạc Lý kéo Werther lên cầu thang, đi vào phòng tập chuyên dụng của mình, sau đó kéo Werther đang bị lôi xềnh xệch về phía mình và nói: "Nếu em không thích dán lại mô hình, vậy tại sao em không tập thể dục với anh hai? Trong hôm nay?"

Mạc Lý nói xong liền đẩy Werther vào một góc của phòng huấn luyện, mặt đất có chút khác biệt so với những nơi khác, là một màu đen tuyền, sau khi cậu và Werther đứng trên đó thì mặt đất sụp xuống, Werther mất cảnh giác suýt chút nữa ngã, sau khi Mạc Lý điều chỉnh tốc độ, cậu mới kéo theo Werther chạy.

Bởi vì tay Mạc Lý đang ôm chặt lấy Werther, Werther căn bản không cách nào rời mặt đất, chỉ có thể bị động cùng Mạc Lý chạy theo, đúng vậy, đây tương tự máy chạy bộ trong kiếp trước, nhưng càng liền mạch và rộng hơn.

Trong lúc bị động chạy, Werther cố gắng hết sức thoát khỏi sự trói buộc, đồng thời hét lớn: "Thả ra, anh thả tôi ra, đồ điên." (ノ`Д)ノ

Mạc Lý nghiêng đầu nhìn thoáng qua Werther, không nói một lời tăng tốc độ, nói: "Em sao có thể vô lễ với anh hai như vậy, nếu có lần sau thì không chỉ tăng tốc độ một chút như thế này đâu."

Werther hít sâu một hơi, cũng không dám chửi bậy nữa, chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu hướng về Neville đang đứng bên cạnh.

Neville lúc này cũng vội vàng xoay người nhìn thấy bộ dạng cầu cứu của Werther, vội vàng tiến lên giúp hắn đẩy tay Mạc Lý ra, nhưng dường như Mạc Lý có mắt ở sau lưng, quay đầu nhìn thẳng liếc mắt một cái. nói: "Em có thể đi lên giúp em ấy, nhưng sau khi đi lên thì cùng anh hai chạy bộ."

Neville thấy đối phương chỉ là dùng một tay lôi kéo Werther đi, nhìn như là tuỳ ý nhưng Werther cố thoát ra cách nào cũng không được. Nghĩ đến đối phương lựa chọn ngành cơ giáp chiến đấu, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi đưa ra lựa chọn dựa theo lý trí để giúp Werther thoát khỏi khó khăn. Hắn giơ tay lên và nhanh chóng nhấp vào thiết bị quang não, cố gắng tìm người để được giúp đỡ.

Nhưng lúc này, Mạc Lý lại bình tĩnh nói: "Anh khuyên em tốt nhất không nên làm như vậy, nếu không anh hai sẽ để cho em cùng chạy với anh đó."

Neville ngẩng đầu nhìn Mạc Lý, đại khái là bởi vì hắn cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần, đi mấy bước lớn là có thể đuổi kịp cho nên hắn trực tiếp chạy tới phòng huấn luyện, muốn chạy xa một chút đi tìm cha mẹ và anh cả để được giúp đỡ.

Nhưng khi chạy đến cửa ra vào, hắn phát hiện cửa phòng huấn luyện không biết từ lúc nào đã bị đóng lại, hắn vỗ mạnh nhưng cánh cửa không hề động đậy, Neville lo lắng bấm vào thiết bị quang não một lần nữa, hắn vẫn cố gắng liên lạc cha mẹ nhưng trên màn hình hiển thị rằng kết nối không thành công và khi hắn nhìn lại thì không có tín hiệu nào cả.

Lúc này, hắn nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, hắn không khỏi chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy anh hai một tay lôi kéo Werther, đối với hắn cười vô cùng ôn nhu nói: "Anh không phải đã nói rồi sao? Đừng làm vậy, nếu không em trai Will của anh sẽ phải chạy cùng anh hai."

Sau đó, một bàn tay mảnh mai và xinh đẹp nắm lấy cổ tay hắn một cách chính xác.

Mỗi người một tay, Mạc Lý kéo cặp song sinh trở lại đường băng.

Chạy nghe có vẻ là một việc rất dễ thực hiện, và nó thực sự dễ dàng đối với Mạc Lý, hắn thường chạy hàng giờ liền không ngừng nghỉ trong quá trình luyện tập, nhưng với cặp song sinh thì lại không như vậy.

Neville cùng Werther theo năm tháng sức khoẻ càng ngày càng tốt nhưng cũng chỉ đạt tới trình độ của người bình thường, cho nên thời gian chạy ngắn thì không sao nhưng kéo dài thì không được, sau khi bị lôi kéo chạy bộ, lúc đầu trên đường đua, trong vài phút đầu cặp song sinh vẫn đang vùng vẫy mạnh mẽ nhưng sau năm phút, sức lực giãy giụa của họ giảm dần và hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, sau vài phút nữa, hơi thở rối loạn hoàn toàn biến thành tiếng thở dốc nặng nề. Mạc Lý tóm lấy đều là vì cả hai đã giãy dụa đến hoàn toàn kiệt sức, trán lấm tấm mồ hôi, lưng áo cũng ướt sũng, mỗi lần thở dốc đều cảm thấy phổi đau nhức kịch liệt, không quan tâm đây là người bọn họ hận nhất, bọn họ trực tiếp cầu xin tha thứ: "Không, em....không, anh.... anh hai.......... thả bọn em ra đi, bọn em không muốn chạy nữa." (꒦ິ⌑꒦ີ)

Mạc Lý nghe được lời này quay đầu liếc mắt nhìn hắn, cậu thường huấn luyện đặc biệt cho Kỳ Tích Chi Mộ cùng Anya nên cậu biết thân thể con người phản ứng với việc vận động cực hạn sẽ không gây ra chấn thương thể thao nào, nhìn Werther nói chuyện với cậu vẫn nói rất rõ ràng, lập tức quay người tiếp tục chạy.

Nhìn thấy Mạc Lý chỉ là nghiêng đầu liếc hắn một cái sau đó tiếp tục chạy, Werther cả giận nói: "A, tên khốn kiếp, điên rồi! Anh điên rồi!" ヾ( ˃̶⺫˂̶。)ノ

Mạc Lý đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn: "Xem ra bài học này em còn chưa nhớ kỹ a."

Werther đột nhiên kịp phản ứng, không thể nào, kẻ mất trí này sẽ không lại... Đáng tiếc, lúc này Werther hối hận đã quá muộn, bởi vì đường băng dưới chân bọn họ lại một lần nữa gia tăng tốc độ.

Mạc Lý chỉ kéo người kia bằng một tay và tiếp tục chạy, mức độ vận động này đối với cậu ấy chẳng là gì cả, cậu chạy từ đầu đến cuối rất nhàn nhã sau đó còn bật nhạc nữa, nhưng hai anh em sinh đôi bị cậu kéo chạy cùng cảm thấy rằng bước chân của bọn họ càng ngày càng nặng nề, đầu có chút mịt mù, cuối cùng, thậm chí phần lớn sức lực của bọn họ đều là do Mạc Lý nắm lấy cánh tay chống đỡ, nếu không, bọn họ nhất định sẽ trực tiếp ngã quỵ.

Nhưng trong ý thức còn sót lại, họ biết rằng mình không thể gục ngã, bởi vì nếu họ ngã xuống, đường đua sẽ không dừng lại dưới chân họ, và bàn tay của tên khốn nạn vẫn đang giữ chặt họ nên khi đó họ sẽ chỉ có thể bị kéo lê trên đường băng. Bây giờ nhiệt độ cao, họ chỉ mặc một chiếc quần mỏng, họ không thể tưởng tượng được hậu quả.

Mặc dù Mạc Lý có vẻ như đang tự mình chạy thong thả, nhưng thực ra cậu ấy vẫn chú ý đến chuyển động của cặp song sinh, ngay cả khi thời gian trôi qua, tần suất chú ý của cậu ấy đã thay đổi từ việc quan sát nửa phút một lần sang nhìn vào chúng trong một khoảng thời gian ngắn chỉ vài giây là lại nhìn thoáng qua. Đánh giá nhịp tim khi nắm cổ tay đối phương và các phản ứng khác nhau của hai người, Mạc Lý cảm thấy rằng gần giống nhau, vì vậy cậu từ từ giảm tốc độ của đường băng, và cuối cùng thay đổi thành một tốc độ đi bộ chậm rãi.

Ý thức được tốc độ của đường băng cuối cùng đã chậm lại, cặp song sinh thở hổn hển nặng nề ngẩng đầu nhìn Mạc Lý, nhưng lại không có khí lực để nói chuyện, chỉ có thể mặc cho đối phương kéo cổ tay mình đi trên đường băng.

Sau khi đi được vài phút, Mạc Lý cảm thấy mạch đập dữ dội trong tay mình cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu kéo hai người họ xuống đường băng. Mạc Lý vừa buông ra, cả hai ngã nhào xuống đất thở hổn hển, hai đứa nhóc đã không còn chút sức lực nào để cử động, bộ dạng mái tóc ướt đẫm mồ hôi và dính bết vào trán trông đáng thương không thể tả, hoàn toàn là hai thái cực khi so sánh với cặp song sinh đóng vai hoàng tử học đường trên màn ảnh. Không biết người hâm mộ của họ sẽ cảm thấy đau khổ như thế nào khi nhìn thấy họ vào lúc này.

Mạc Lý cũng đã chạy trên đường băng lâu như vậy, nhưng cậu chỉ bị hụt hơi thôi, cậu đã hồi phục sau khi đi chậm trên đường băng vài phút trước đó, nên ngoại trừ một chút mồ hôi trên trán thì trông như không có việc gì.

Cậu nhìn hai đứa em trai đáng yêu của mình, khi chúng ngẩng đầu lên, cậu cười với chúng và nói: "Làm tốt lắm, chúng ta nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục."

Ngay lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cặp song sinh lập tức trở nên tái nhợt. ( ꒪⌓꒪)

Vì vậy, ngày hôm nay, cặp song sinh thật sự cùng Mạc Lý luyện tập cả một ngày vui vẻ, đương nhiên, về sau Mạc Lý khiến bọn họ vận động không còn giới hạn ở việc nhàm chán như chạy bộ, mà liên quan đến ngồi xổm, rèn luyện năng lực né tránh,..v..v..

Cặp song sinh đã được Mạc Lý huấn luyện đến mức khóc đòi cha đòi mẹ, điều đó cũng bi thảm không kém gì Kỳ Tích Chi Mộ. Bây giờ chúng run lên theo bản năng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạc Lý. Người này mà dễ bắt nạt cái gì chứ, anh cả mau trở về đi, bọn họ chịu không nổi nữa.

Giữa tiếng gọi không ngớt của cặp song sinh, cuối cùng Lance cũng trở lại, khi về đến nhà, anh còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạc Lý, nhưng khi mở cửa ra thì chẳng thấy gì cả, đại sảnh vắng tanh, một bóng người cũng không có.

Sau khi cảm thấy kỳ lạ thì anh quét mắt một vòng đại sảnh thấy không có ai Lance liền đi lên lầu, đầu tiên là đi tới phòng ngủ của Mạc Lý nhưng không tìm thấy ai, sau đó lại đi tới phòng chiếu phim cũng không thấy ai, không chỉ Mạc Lý, mà ngay cả Velvet cũng không thấy ai. . Có thể là họ đã đi chơi ở đâu đó cùng nhau? Nhưng Lance sau khi nghĩ về điều đó đã cảm thấy sai. Mạc Lý nói với anh hôm nay rằng cậu sẽ đợi anh ở nhà, Mạc Lý của anh luôn là người giữ lời, kể từ khi em ấy đã nói buổi chiều sẽ không ra ngoài, nhất định sẽ không vô cớ đi mất.

Trong lòng nghi hoặc, Lance rốt cuộc đi tới phòng huấn luyện, phát hiện phòng huấn luyện cửa đóng chặt, liền biết bên trong nhất định có người, Lance nói vào hệ thống truyền âm liên lạc duy nhất vào phòng huấn luyện: "Mạc Lý, em có ở đó không? Anh về rồi."

Giọng nói của Lance lập tức thông qua hệ thống liên lạc truyền vào phòng, cặp song sinh đang ngồi xổm cố chống đỡ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, cứu tinh rốt cuộc đã tới! ˛˛ꉂ ೭(˵¯̴͒ꇴ¯̴͒˵)౨"

Mạc Lý liếc nhìn cặp song sinh với nụ cười nửa miệng, nhấn thiết bị quang não, mở cửa, rồi hét vào mặt cặp song sinh: "Đừng cử động."

Cặp song sinh vốn muốn chạy đến vì anh cả cuối cùng cũng đến, nghe thấy giọng nói của Mạc Lý theo phản xạ run lên, nhưng chúng thực sự không dám cử động mà tiếp tục giữ nguyên tư thế đó. Để anh cả xem tên khốn này ngược đãi thế nào, trị bọn họ như thế nào.

Vì vậy, khi Lance vừa vào cửa liền nhìn thấy cặp song sinh đứng cạnh nhau duy trì một tư thế rất kỳ quái, mà Mạc Lý của anh đi vòng qua cặp song sinh, trong tay cầm một cây gậy dài và mảnh, bắt cặp song sinh ngồi xổm xuống thêm một chút nắm tay chặt thêm một chút.

Lance không hiểu đi tới: "Các em tại sao đều ở trong phòng huấn luyện, đang làm gì vậy?" Khoảng cách càng ngày càng gần, anh cũng nhìn thấy càng nhiều chi tiết mà trước đó không có chú ý tới, tỷ như hai đứa em song sinh trông rất lộn xộn, trông thật đáng thương gần như vừa mới trồi lên khỏi mặt nước, mặc dù Mạc Lý không đạt đến trình độ giống cặp sinh đôi, nhưng trên trán cậu vẫn còn rất nhiều giọt mồ hôi.

Thấy cứu tinh cuối cùng cũng tới, song sinh lập tức đồng thanh kêu lên: "Anh!!." Giọng nói nhỏ như vậy, dáng vẻ nhỏ như vậy, thật đáng thương, thật đáng thương, thật đáng thương. (இ௦இ)

Sau đó bọn họ không đợi Mạc Lý nói, Witt lập tức xông lên nói: "Anh ơi, cứu chúng em đi, anh hai đáng sợ lắm, anh ấy kéo chúng em đi tới phòng huấn luyện, đem chúng em ném vào đường đua không cho phép chúng em xuống, giữ chúng em đứng ở đây nè, em gần như muốn xĩu tới nơi rồi!!" ๐·°(৹˃̵﹏˂̵৹)°·๐

Neville cũng cau mày, lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Từ khi anh đi, anh cả, chúng em không uống một hớp nước, cũng không uống bất kỳ dịch bổ sung dinh dưỡng nào. Anh hai căn bản không cho chúng em ra ngoài, cũng không cho liên lạc với cha mẹ và anh lại còn đóng cửa bắt chúng em chạy không ngừng, nếu như anh không trở về, chúng em, chúng em sẽ..." 。゚( ゚இ‸இ゚)゚。

Sau khi Neville và Werther nói xong, họ trông giống như bị anh trai cưỡng bức nhốt vào nhà rồi tra tấn, họ lén lút theo dõi phản ứng của anh cả, nhưng khi thấy anh đã nghe lời họ đúng như họ dự đoán Lance đưa mắt nhìn người anh thứ giả mạo, nhưng anh không hề nghiêm khắc và tức giận như họ tưởng tượng mà ánh mắt vẫn dịu dàng như thường lệ mà nhìn kẻ giả mạo đó, cặp song sinh ngay lập tức cảm thấy tim đập thình thịch, nhận ra tình hình có gì đó không ổn.

Quả nhiên Lance hỏi, nhưng ngữ khí rất ôn hòa: "Mạc Lý à, nói cho anh biết em vì sao làm như vậy."

Mạc Lý liếc nhìn anh trai mình, sau đó quay lại cười với cặp song sinh: "Sao, tất nhiên là do hai đứa em quá nghịch ngợm, vì vậy em sẽ sử dụng quyền lợi của anh trai để chúng phát huy hết sức lực ở đây."

Lời này vừa ra khỏi miệng, lập tức liền hấp dẫn ánh mặt lửa giận đốt lên của cặp song sinh. 凸(`0")凸

Nhưng Lance dường như thực sự bị lý do này thuyết phục, nghiêm túc gật đầu, nhìn Mạc Lý mồ hôi trên trán rốt cuộc nhịn không được vươn tay giúp cậu lau sau đó nói: "Mấy em trai cùng em phát tiết thể lực cũng là chuyện tốt nhưng cũng đừng để bản thân mình quá mệt mỏi, nghe mấy em nói là em không có bổ sung dinh dưỡng sao?"

Cặp Sinh đôi... sao lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Mạc Lý không có một chút áy náy cho đến khi nghe được anh trai mình nói: "Ừm, Will cùng Witt cũng chưa có ăn gì. Làm anh trai thì sao em có thể ăn một mình, đương nhiên phải cùng bọn họ chạy theo."

"Hồ nháo." Lance lúc này mới thật sự cau mày: "Bọn họ phạm sai lầm nên không cho dùng bổ sung dinh dưỡng gì thì sao em có thể đi theo tham gia cuộc vui làm gì? Chờ anh đi xuống lấy cho em. "

Mặc dù đang ở trong nhà, cặp song sinh đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua khiến cho trong lòng phát lạnh, anh cả, đây thật sự là anh cả của bọn họ sao... hay là bọn họ thật sự mới là người được nhặt về.

Chỉ liếc nhìn họ khi bước vào cũng không sao, không giúp họ bảo vệ công lý cũng không sao, nhưng tại sao người anh cả vẫn đối xử với kẻ giả mạo đã ngược đãi họ một cách quan tâm như vậy mà giọng điệu của anh ấy có vẻ như là lo lắng cho kẻ giả dối đã lạm dụng họ. Họ mới là người mệt mỏi với việc bị bắt nạt, rõ ràng là những người đáng thương bị ngược đãi, ..... Cặp song sinh từ nhỏ đến lớn ở đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý cũng chưa từng nhận uỷ khuất nào mà nay lại cảm thấy hoài nghi nhân sinh....... (°ー°)?

Mà Lance nói xong những lời này, anh thật sự đi xuống lầu lấy dinh dưỡng, sau khi cầm lấy dinh dưỡng trong tay còn rót một ly nước, chờ mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, anh đang định đi lên lầu lại ngoài ý muốn nhìn thấy cái bàn kia bị đẩy vào trong phòng khách, anh khó hiểu, đi được vài bước thì nhìn thấy rõ ràng những bộ phận mô hình nằm rải rác trên sàn phía sau chiếc bàn.

Lance đương nhiên biết những bộ phận mô hình này, sau khi biết Velvet sẽ đến, Mạc Lý phấn khích mấy ngày liền không ngừng tìm nhân viên của mình để tặng quà cho cặp song sinh, anh ấy còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy nhãn hiệu của mô hình trong phòng của cặp song sinh nên bảo Mạc Lý mua cái này. Mô hình này không rẻ, huống hồ là mua hai cái một lúc, em ấy nhất định dùng tiền tiêu vặt để mua, nói rằng đó là quà gặp mặt của em trai, nhất định phải mua bằng tiền của mình.

Trong lúc đó, anh thấy Mạc Lý coi trọng Velvet như vậy trong lòng có chút chua xót, bởi vậy, anh đương nhiên biết em thứ thích hai người em sinh đôi như thế nào, trước khi Velvet đến, Mạc Lý thường nhắc đến hai em ấy, sau khi Velvet đến, anh mới thấy biết Mạc Lý thích bọn họ đến mức nào, ngay cả khi em ấy đến ký túc xá đại học, mỗi tối gọi điện video với anh vẫn không quên hỏi thăm tình hình của cặp song sinh. . Với một Mạc Lý thương yêu em như thế này, làm sao anh có thể tin rằng em ấy sẽ ngược đãi cặp song sinh vô cớ. Đối xử với hai đứa em trai mà em ấy yêu quý như vậy, và những lời hư hỏng mà Mạc Lý đã nói về em trai trước đó, khiến Lance tin rằng Will và Witt nhất định đã làm gì. Anh nhìn thấy các bộ phận mô hình trong phòng khách rõ ràng là anh đã tìm ra câu trả lời.

Lance đem ly nước cùng dịch dinh dưỡng đặt ở trên bàn, ngồi xổm xuống cầm lên một cái bộ phận mô hình giống như Mạc Lý trước đó, anh cẩn thận nhìn một hồi, sau đó lại thay đổi một ít bộ phận, sau khi xem xong từng cái một, lúc này anh lại cầm cốc nước và dịch dinh dưỡng lên, rồi bước lên lầu.

Và sau đó, Lance thực sự không nói một lời nào về chuyện đã xảy ra với cặp song sinh, cho dù cặp song sinh có nhìn anh cầu cứu thế nào, anh cũng làm ngơ. Anh chỉ thường xuyên đến để kiểm tra tình trạng của Mạc Lý và lau mồ hôi cho em ấy, đổ một cốc nước hoặc làm vài thứ gì đó.

Cặp song sinh tội nghiệp tưởng rằng anh cả đã trở về, cuối cùng chờ đợi được vị cứu tinh, nhưng họ không ngờ rằng lại chờ đến "anh trai của người khác".

Anh cả không chỉ quan tâm đến người tra tấn bọn họ, không giúp người đó tra tấn bọn họ đã là không tệ rồi. Đương nhiên bọn họ cho rằng, anh cả cho tới bây giờ vẫn chưa giúp người xấu là bởi vì kẻ mạo danh còn chưa mở miệng nói, nếu như cái tên giả mạo kia thật sự lên tiếng, anh cả sẽ làm như thế nào, song sinh không khỏi rùng mình một cái, không dám tiếp tục nghĩ nữa.