Sáng sớm hôm sau, ký túc xá của đại học Ska trở nên náo nhiệt, vì là ngày đầu tiên đến trường nên tinh thần của hầu hết mọi người đều rất phấn chấn, rất nhiều người đã dậy từ rất sớm.
Mạc Lý, người không thể nghe thấy tiếng động bên ngoài vì cửa phòng ngủ đóng kín đang nằm trên giường, theo thói quen đợi anh trai đánh thức mình, bỗng nhiên cậu sực nhớ mình đang ở trong ký túc xa, anh trai cậu không thể nào gọi mình rời giường được.
Nghĩ đến đây, Mạc Lý miễn cưỡng mở mắt, vén chăn ngồi dậy định mặc quần áo bên cạnh vào người nhưng quay đầu nhìn lại thì không có gì cả, ngẫm nghĩ lại phát hiện mình không có ở nhà, không ai chuẩn bị sẵn quần áo mà cậu sẽ mặc hàng ngày và đặt chúng cạnh giường, Mạc Lý nhìn chiếc tủ quần áo đóng kín cách cậu rất xa không khỏi rêи ɾỉ.
Quả nhiên, anh trai chính là nguồn gốc của mọi đau khổ. Mỗi lần không có anh trai, cậu đều cảm thấy rất không thích hợp không phải không có nguyên nhân. Nhận ra sự thật, Mạc Lý miễn cưỡng rời khỏi giường và đi đến tủ quần áo, ngẫu nhiên chọn một bộ quần áo có thể mặc vào, thay xong đi lên đi ra cửa.
Mạc Lý đi từ phòng ngủ đi ra, phát hiện trong phòng khách đã có hai người ngồi, họ là Anya và Yuli, cửa phòng Alfie vẫn đóng, có lẽ hắn vẫn đang ngủ.
Nhìn thấy Mạc Lý đi ra, Anya lập tức đứng lên: "Mạc Lý."
"Chào cậu, tối qua cậu ngủ có ngon không?" Mạc Lý nhìn Anya mỉm cười.
Cho dù ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhưng đối mặt với nụ cười như vậy Anya không khỏi lắc đầu. Nghĩ đến đêm qua là lần đầu tiên hắn ngủ gần Mạc Lý như vậy, hơn nữa còn gần hơn cả lúc ở nhà Mạc Lý, chỉ cách nhau một bức tường, Anya không khỏi lộ ra nụ cười, hồi đáp: "Tớ ngủ ngon lắm."
Sau khi chào hỏi Anya, Mạc Lý đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ sảng khoái đi ra, vừa đi ra liền nhìn thấy Anya đưa một ly nước, Mạc Lý không khỏi nói: "Tớ có mang theo ly riêng, tớ để trong phòng nên lát nữa tớ sẽ mang ra sau."
Anya khẽ mỉm cười: "Cái này cậu có thể dùng, tớ mới mua hai cái mà tớ dùng một cái đủ rồi, cái này cho cậu dùng."
Mạc Lý nhìn trên bàn, quả nhiên còn có một ly nước khác cùng kiểu dáng, nước cũng đã được mang tới, vì vậy cậu nhận ly nước từ tay Anya: "Vậy tớ sẽ không khách sáo nữa."
Anya nhìn Mạc Lý nhận lấy ly của mình, hắn cố hết sức đi lại chiếc ghế sô pha bên cạnh như thường lệ, tự mình bưng thêm một ly nước đã uống dở, nhìn chiếc ly trong tay rồi nhìn nó với ly trên tay Mạc Lý, cuối cùng cậu cũng hớp một hớp nước và không nhịn được cười.
Bọn họ ở trong phòng khách ký túc xá thêm nửa giờ, mãi cho đến lúc đi ra ngoài, Alfie mới mở cửa ra, Alfie còn đang buồn ngủ liếc mắt liền nhìn thấy Mạc Lý lập tức ngẩng đầu lên. Mạc Lý giơ tay chào: "chào buổi sáng."
Ánh mắt Mạc Lý có thể nhìn thấy dưới lớp áo choàng tắm rộng thùng thình của đối phương lộ ra mảng lớn l*иg ngực chuyển xuống dưới thì mơ hồ có thể thấy đùi đối phương, cậu chỉ lạnh lùng gật đầu, tối hôm qua cậu mới nhận được lời nhắc nhở đặc biệt từ anh trai mình nên cậu đương nhiên sẽ không quên những gì anh trai mình đã nói, vì vậy Mạc Lý nghĩ rằng cậu cần tìm thời gian thích hợp để nói rõ với Alfie, cậu không có hứng thú với hắn chút nào.
Trong khi Mạc Lý đang suy nghĩ, giọng nói của Anya vang lên bên cạnh cậu.
"Mạc Lý à, chúng ta mau đi thôi."
"Ồ." Mạc Lý đáp ứng theo bản năng đi theo Anya ra ngoài, mà Alfie bị bỏ lại trong ký túc xá đột nhiên sắc mặt âm trầm cúi xuống, Yuli ở một bên cũng rất cảnh giác nhìn hắn.
Đại học Ska là một trong ba học viện tiên tiến nổi tiếng hàng đầu trong bảng xếp hạng giữa các vì sao, phạm vi giảng dạy của nó các học viện bình thường không thể so sánh được, ví dụ như khoa Cơ giáp, một khoa mà rất nhiều học viện bình thường không có thực lực để mở, nhưng trong đại học Ska nó đã có từ rất lâu, mặc dù khoa cơ giáp không phải là hạng mục mà đại học Ska giỏi nhất, nhưng nó cũng là một khoa lớn, khoa lớn này được chia nhỏ thành hệ chiến đấu cơ giáp, hệ sản xuất cơ giáp, hệ chương trình cơ giáp và nhiều hệ khác nữa.
Các ký túc xá của khoa cơ giáp được xếp hạng cùng nhau theo các khoa chính, vì vậy Mạc Lý và Anya thuộc hệ chiến đấu cơ giáp được chia vào cùng một ký túc xá với Yuli, người thuộc hệ chế tạo cơ giáp rất gần với hệ thống chiến đấu cơ giáp.
Lần này, ngoại trừ Mạc Lý và Anya đến từ hệ Chiến đấu Cơ giáp, tất cả những đàn em được nhận vào Đại học Ska cùng với họ đều đến từ các khoa khác, các lớp học không cùng khu vực giảng dạy, và khoảng cách giữa họ rất nhỏ. Nhưng dù là bằng cách nào, họ cũng đặt đại ca lên hàng đầu, ngay cả khi gặp phải một vấn đề cấp bách, trước tiên họ phải đưa đại ca đến đích an toàn. Vì vậy, sau khi Mạc Lý và Anya rời khỏi ký túc xá, những người tiểu đệ ngay lập tức tham gia cùng họ, và cùng nhau đi về phía lớp học.
Khi cả nhóm tiến lên, họ đã rất ăn ý để Mạc Lý đi ở giữa những người khác đi xung quanh tạo thành đội hình thường thấy ở Cadilla, bởi vì đại ca mới vào trường nên người trong đại học Ska đều không biết sự tồn tại của cậu ấy, vì vậy mặc dù thỉnh thoảng họ có thể bắt gặp những người nhìn đại ca với ánh mắt đờ đẫn trên đường nhưng dường như đó không phải là tình trạng tắc đường hàng ngày của Cadilla khiến họ cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng những người này nhóm bảo vệ không dám xem nhẹ, bởi vì họ biết rằng trạng thái thoải mái này chỉ là tạm thời. Số lượng sinh viên của trường đại học Ska cao hơn so với Cadilla hàng chục lần. Đại ca hiện tại không nổi danh, nhưng trong tương lai........, bất kể là Anya hay là những này tiểu đệ này, đều cảm thấy tương lai đáng lo.
Dưới sự hộ tống của một số người em trung thành, Mạc Lý đã đi một đường đến hệ Chiến đấu Cơ giáp. Khi Mạc Lý bước vào Lớp A của hệ Chiến đấu Cơ giáp, người ta có thể tưởng tượng nó đã gây ra những tiếng la hét như thế nào, nhưng cả Mạc Lý và Anya đều trở nên miễn nhiễm với điều đó. Họ nhìn xung quanh lớp học và nhanh chóng nhắm vào vị trí tốt nhất. May mắn thay, vẫn chưa có ai ở đó.
Anya và Mạc Lý đi thẳng đến chỗ ngồi sát tường ở hàng cuối cùng, như thường lệ Mạc Lý ngồi bên trong còn Anya ngồi bên ngoài, chỗ ngồi này đối với Mạc Lý vốn có địa thế thuận lợi, ít nhất mỗi ngày cậu đều không phải chịu đựng ánh mắt như thiêu đốt phía sau, người ngồi trước mặt nếu trong giờ học thường xuyên quay đầu lại, động tác nhất định lớn sẽ hấp dẫn sự chú ý của giảng viên.
Sau khi Mạc Lý ngồi xuống chiếc ghế trong góc này, gần như chỉ trong nháy mắt, góc bên cạnh không ai quan tâm này lập tức chật kín người, trong lớp luôn có chỗ trống và phần lớn mọi người đều có quyền lựa chọn. Dưới tình huống bình thường, đó là điều đương nhiên chọn chỗ ngồi có view đẹp, nhưng tình thế bây giờ đã khác, để được gần người đẹp tóc đen vô danh kia, ngồi ở chỗ hơi khuất một chút cũng chẳng là gì.
Kết quả là cơ giáp hệ chiến đấu phân bổ chỗ ngồi hạng A xuất hiện một loại tình huống khác thường, hàng trước cùng bên phải diện tích trống không lớn nhưng phía sau bên trái lại tràn ra một đống sinh viên đang xếp hàng.
Các học sinh lớp A của hệ Chiến đấu cơ giáp đã nghĩ rằng họ đã gặp may mắn, một người đẹp tự nhiên như vậy lại ở trong lớp của họ, họ không chỉ học cùng lớp với người đẹp mỗi ngày mà còn ở cùng lớp với người đẹp trong các lớp chiến đấu trong tương lai. Có lẽ họ có thể được chỉ định làm đối thủ của người đẹp và không thể hạnh phúc hơn khi chỉ nghĩ về điều đó. Ngay khi họ nghĩ rằng mình đã vô cùng may mắn, họ đột nhiên nghe thấy một giọng nói lười biếng đến Từ ngoài cửa: "Đây là cơ giáp hệ chiến đấu lớp A đúng không?"
Những sinh viên ở gần cửa cùng nhau ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người dựa vào khung cửa, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, có vận may gì mà được chia lớp với toàn mỹ nhân thế này. Mặc dù người này không đẹp xuất sắc bằng mỹ nhân tóc đen nhưng tuyệt đối là tồn tại mà ngày thường muốn nhìn cũng không được, được chứ? Đúng là lựa chọn đúng đắn nhất mà họ từng làm trong đời chính là được nhận vào Đại học Ska.
Alfie nhìn những khuôn mặt thất thần cười lạnh một tiếng, lúc này rốt cục nhìn thấy người mình đang tìm đang ngồi ở cuối lớp hai mắt sáng lên, không chút do dự đi về phía ấy, sau khi đi đến, hắn nói với giọng điệu thân thiện: "A, Mạc Lý, thì ra cậu ngồi ở đây. Lúc trước không thấy cậu nên tớ cứ lo là mình đã vào nhầm phòng."
Oa! Hóa ra là hai người đẹp quen biết nhau! Các học sinh lớp A của hệ Chiến đấu cơ giáp càng phấn khích hơn.
Nói xong, Alfie đi đến bàn học của Mạc Lý, phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Anya và nháy mắt với Mạc Lý.
Mạc Lý nhẹ nhàng đáp lại sau đó mặt không biểu cảm cúi đầu xuống, nói thật ra, cậu đối với loại người như Alfie không giỏi ứng phó cho lắm, những năm qua cậu đã đối phó với vô số loại cầu hôn, nhưng tự tin đến mức này, xem ra Alfie là người duy nhất. Mạc Lý không thể không hạ quyết tâm phải nói rõ ràng với Alfie càng sớm càng tốt.
Alfie thấy rằng Mạc Lý không quá nhiệt tình với hắn, và hắn cũng không quan tâm đến điều đó, dù sao đây cũng là niềm vui của sự chinh phục, Mạc Lý thực sự khác với bất kỳ người tình nào mà hắn từng có trước đây. Trong số những người đàn ông và phụ nữ mà hắn ta có theo đuổi trước đây nhưng không có ai khó cưa như Mạc Lý, bất kể họ ở đâu, người đẹp đều có đặc quyền và Alfie hiểu rất rõ điều này.
Alfie muốn tìm một chỗ ngồi xung quanh để ngồi xuống nhưng khi ngẩng đầu lên hắn lại đứng hình, những chiếc ghế xung quanh đây thực sự đã chật kín đến mức gần hơn không còn một chiếc ghế trống. Nhưng Alfie không từ bỏ nếu là người bình thường dưới tình huống này tự nhiên là không tìm được chỗ ngồi nhưng quy tắc này không áp dụng đối với hắn, mỹ nhân có thể có đặc quyền.
Vì vậy Alfie nhìn xung quanh một lượt cuối cùng chọn chỗ ngồi ở hàng ghế trước mặt Mạc Lý, chỗ ngồi này là chỗ ngồi gần cậu ấy nhất cũng là chỗ trước đây bị mọi người tranh đấu kịch liệt nhất, mà bây giờ hai người thắng cuộc đã bị vào tầm ngắm. Hắn nhanh tay giật lấy chỗ ngồi và ngồi vững trên chiếc ghế, bất động như núi.
Alfie chọn học sinh ở bên ngoài bắt đầu sử dụng đặc quyền của mình, hắn hơi nghiêng người, một tay chống trên bàn, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào người mình chọn, uể oải nói: "Học sinh, tôi đổi chỗ ngồi với cậu được không?"
Phải nói rằng Alfie vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đối với mọi người, đặc biệt là ở khoảng cách gần như vậy, cậu học sinh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, bên tai nghe thấy giọng nói lười biếng say sưa dường như có thể ngửi thấy đối phương mơ hồ có một mùi hương dễ chịu, hắn cảm thấy mình sắp say rồi, nhưng đang định gật đầu theo bản năng đáp ứng yêu cầu của mỹ nhân thì chợt bừng tỉnh, cẩn thận suy nghĩ một lúc sau, hắn lắc đầu rất kiên quyết trước yêu cầu của người đẹp.
Nụ cười kiên định ban đầu của Alfie đông cứng lại, hắn chớp chớp mắt gần như không thể tin được những gì mình nghe được, nhưng người trước mặt hắn lại ngồi vững vàng trên ghế không hề có ý định nhúc nhích, nói rõ ràng cho hắn biết những gì hắn nghe được trước đó không phải là ảo giác. Alfie gần như rất xấu hổ, để giữ thể diện hắn trực tiếp từ bỏ người bạn cùng lớp trước mặt có vẻ kiên nghị và dường như không hề run sợ này, hắn quay sang nhìn bạn cùng bàn của mình, đồng thời trong lòng thầm nói, đây là ngoài ý muốn nhất định là ngoài ý muốn.
Nhưng một lần nữa, ông trời lại phụ lòng Alfie, người bạn cùng bàn từ chối yêu cầu của Alfie lập tức cúi đầu rơi vào trạng thái giả chết khi bắt gặp ánh mắt có chút cầu xin của hắn khiến hắn không khỏi có chút cứng đờ.
Gần như cùng lúc đó, một nụ cười chế nhạo rõ ràng phát ra, Alfie hung ác ngẩng đầu lên nhìn Anya với vẻ chế nhạo chưa hề nhạt đi, nhưng có lẽ bản thân Alfie cũng nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục bế tắc như vậy chính hắn mới là người sẽ xấu hổ, vì vậy hắn chỉ xoay người, ngẫu nhiên tìm một chỗ trống trong lớp mà ngồi xuống, đương nhiên, chỗ trống hắn tìm được không cách quá gần Mạc Lý.
Sau khi Alfie rời đi, hai học sinh ngồi ở hàng ghế trên Mạc Lý cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù từ chối yêu cầu của người đẹp có vẻ tàn nhẫn nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, họ vẫn làm điều có lợi nhất cho bản thân. Cậu ta đã đẹp, nhưng mỹ nhân đằng sau họ còn đẹp hơn, họ không muốn nhường lại chiếc ghế mà họ đã vất vả lắm mới có được nên họ thực sự đã từ bỏ. Chà, mặc dù có thể lấy được sự yêu thích mỹ nhân kia, nhưng cũng chỉ là hơi thích mà thôi, có lẽ người ta hoàn toàn không nhớ mặt mình, sau này cũng có thể không có quá nhiều qua lại với nhau.
Nếu vừa rời khỏi chỗ ngồi gần hai mỹ nhân đang ngồi cạnh nhau này thì khác gì muốn chuyển từ chỗ ngồi tốt nhất ra chỗ còn trống bên ngoài, hiện tại có chỗ tốt nào còn trống đâu chứ, không phải đều là chỗ xa người đẹp nhất sao? Vậy nghĩ kỹ lại, chiếm chỗ gần mỹ nhân ở phía sau nhất mới là có lợi. Xét cho cùng, hàng ngày ngồi cạnh người đẹp trong lớp mới là lợi ích thực sự.
Vì vậy, Alfie đã thực hiện hàng ngàn phép tính và cuối cùng đã bỏ lỡ điểm này, vì vậy hắn rất hiếm khi bị từ chối sau khi dùng đến mỹ nhân kế như thế này.
May mắn thay, những gì xảy ra sau đó đã mang lại cho hắn một chút an ủi, sau khi hắn tìm được một chỗ trống trong lớp, một số học sinh đang ngồi ở rìa ngoài cùng của vòng tròn tỏa ra từ Mạc Lý lặng lẽ di chuyển chỗ ngồi xung quanh hắn, và rất nhanh đã lấp đầy những chiếc ghế xung quanh Alfie. Đối với những học sinh này, lúc trước bọn họ xuất phát chậm, chỗ ngồi cách mỹ nhân quá xa, căn bản không chiếm được cái nào trong lòng đã thầm than thở. Không ngờ bây giờ lại có mỹ nhân khác tới, mỹ nhân này tuy kém hơn mỹ nhân trước một chút, nhưng cũng là mỹ nhân khó kiếm được, so với việc đã ở rất xa mỹ nhân kia, đương nhiên mỹ nhân này chân thực hơn để được gần gũi trong tầm tay.
Vì vậy, khi người phụ trách giảng dạy cơ giáp lớp A năm nay bước vào phòng học, hắn phát hiện học sinh trong phòng học này ngồi xếp thành hình số 8 rất kỳ lạ.
Một trận pháp kỳ lạ và kỳ diệu như vậy, ngay cả huấn luyện viên rất giàu kinh nghiệm này, người đã đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên hơn mười năm cũng phải sửng sốt, nhưng sau khi quan sát cẩn thận, hắn cuối cùng đã phát hiện ra lý do hình thành đội hình này là do đâu. Hắn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có lý do là được rồi, nếu như vô cớ ngồi ra trận pháp này hắn thật sự sợ là không thể chống đỡ.