Lance giật mình tỉnh lại, anh thở dốc, trên người đầy mồ hôi lạnh!
Trong phòng nhiệt độ không đổi, anh không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh giống như vừa rồi chuyện mình làm trong mơ không phải mộng xuân đẹp đẽ mà là ác mộng, nhưng cảm giác ẩm ướt rõ ràng dưới thân nói cho anh biết, vừa rồi anh đúng là đã trải qua giấc mộng kia, một giấc mơ đặc biệt hoang đường.
*******
Ngày hôm sau, Mạc Lý đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng cậu vẫn luôn nằm ở trên giường chờ anh trai qua đánh thức, nhưng đợi mãi mà không thấy người đâu cả. Cậu không khỏi cảm thấy kì lạ, lúc cậu vén chăn ra dự định tự lực cánh sinh, nhưng lúc này cửa lại vặn mở ra, cậu bắt gặp anh trai đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, cậu và anh bốn mắt nhìn nhau......sau đó, không có sau đó nữa, Mạc Lý nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, cậu lặng lẽ cúi đầu...... Quả nhiên, là do tư thế quá táo bạo vừa rồi của cậu.
Sau khi âm thầm ăn năn, Mạc Lý thấy anh có lẽ sẽ không quay lại nên cậu đành phải tìm quần áo mặc vào, lại nói, cậu vẫn luôn có một ít thói quen khi ngủ, chỉ cần mặc quá nhiều quần áo là thấy khó chịu, kể cả đồ ngủ cũng không chịu được. Mấy năm nay cha và anh không ở bên, chỉ có mình cậu ở nhà, Anya cũng chưa từng đặt chân lên lầu hai, cho nên thói quen của cậu càng ngày càng nặng, may mà anh trai vẫn luôn biết thói quen của cậu, cho nên mỗi lần anh trai đến tìm quần áo cho cậu vào buổi sáng sẽ không tùy tiện ném chăn ra như khi còn nhỏ, còn cậu sẽ rất thành thật chờ anh đi rồi mới xuống giường, nhưng ai biết, sáng sớm hôm nay xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này, lại thêm tư thế chẹc chi như vậy, đơn giản là bây giờ không còn mặt mũi nhìn người nữa...⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Tuy rằng lẩm bẩm mấy câu xấu hổ khi đối mặt với người khác, nhưng thật ra Mạc Lý vẫn rất mặt dày, đặc biệt là đối với anh trai mình, nếu như cảnh tượng vừa rồi bị bất kỳ ai khác ngoài anh mình nhìn thấy chắc chắn cậu sẽ rất tức giận, đoán chừng sẽ không được tự nhiên trong mấy ngày, nhưng nếu mục tiêu là anh của cậu, khó chịu vài phút là bình thường lại thôi.
Nói đùa, cậu đối với anh trai khi lần đầu tiên đến thế giới này thì mọi cảm giác ngượng ngùng đều tiêu tan, Mạc Lý có thể khẳng định nói trước khi cậu được ba tuổi thì mỗi ngày anh cả đều nhìn thấy thân thể trần trụi của cậu, trước khi cậu năm tuổi, cứ hai ngày lại có thể nhìn thấy, mặc dù khi đó cậu khoác lên mình vỏ bọc trẻ con nhưng nội tâm của hắn vẫn như bây giờ, cho nên mặc dù đã nhiều năm rồi mới gặp lại cảnh tượng này chỉ hơi bị đả kích nhẹ liền sau đó Mạc Lý khôi phục lại trạng thái như thường, ngược lại cậu cảm thấy anh trai của mình kích động tương đối lớn.
Trên thực tế, hiện tại Lance thật sự bị kích động, giấc mộng hoang đường tối hôm qua khiến anh cả buổi sáng có chút mất hồn, cuối cùng làm tốt tư tưởng tâm lý, anh xác định mình có thể như bình thường đối mặt với Mạc Lý, sau một lúc lâu sau, anh mới bước vào phòng em ấy, nhưng anh không ngờ rằng sau khi đẩy cửa phòng ra, anh lại thấy một cảnh tượng như vậy... giống như giấc mơ hoang đường xuất hiện trong đêm qua, nhưng cảnh tượng lúc này lại rõ ràng hơn, chân thực hơn........
Đầu óc Lance giờ phút này trở nên trống rỗng, toàn bộ tâm lý bản thân tự thuyết phục kiến
tạo nên đều sụp đổ (꒪⌓꒪), anh còn không biết bản thân làm sao đóng cửa đi xuống lầu. Anh như mộng du mà khoác áo khoác lên, muốn đi đến công ty trốn tránh, dùng cách này để tránh tiếp xúc trực tiếp với Mạc Lý, anh đang rất cần sự yên tĩnh vào lúc này.
Nhưng lúc lấy chìa khóa xe, anh nhớ hôm nay là ngày anh tiễn Mạc Lý đi học đại học, anh đã nói với Mạc Lý rằng hôm nay anh sẽ không đi làm, anh sẽ xin nghỉ một ngày để đi cùng em ấy....... Chìa khóa xe trong tay Lance lặng lẽ tuột ra, rơi xuống bàn phát ra âm thanh chói tai, anh ngã xuống chiếc ghế sô pha lớn bên cạnh, bất lực lấy hai tay che mặt. (つ﹏⊂)
Khi Mạc Lý đi xuống lầu, những gì cậu nhìn thấy là cảnh anh trai mình đang ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu lấy tay che mặt, Mạc Lý không thể không tự hỏi, ông anh mình bị sao thế nhờ? Anh ấy từ trước đến nay đều bình tĩnh lý trí, lúc nào cũng tỉ mỉ, huống chi là bây giờ còn đang là sáng sớm.
Cho đến khi đến chỗ anh trai, Mạc Lý vẫn không thấy anh mình có động tĩnh gì nên càng cảm thấy lạ lùng hơn, cậu nhìn xuống bàn, không giống như bình thường là anh trai sẽ rót nước cho mình. Mạc Lý dứt khoát đi đến chỗ tủ vô trùng lấy ly nước trước tủ và rót hai ly nước, rất hiếu thảo rót một ly cho anh trai mình. Ly nước mà anh ấy dùng vẫn giống cái ly ở Aqua Blue
cùng một màu xanh nhạt và phong cách cũng vậy, cậu tự hỏi rốt cuộc anh ấy đã tìm thấy nó ở đâu.
Vừa ngã xuống ghế sô pha không muốn ngẩng đầu lên, Lance nghe thấy tiếng Mạc Lý đi xuống lầu, sau đó là nghe được thanh âm rót nước, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, vì lúc này anh còn không biết làm sao đối mặt với Mạc Lý, anh cảm thấy trong lòng vô cùng bối rối. Với tâm lý trốn tránh như đà điểu này, cho đến khi bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Anh ơi, uống nước đi nè." anh đành phải ngẩng đầu lên.
Trong một khắc ngẩng đầu lên, Lance tận lực bày ra biểu cảm giống với lúc bình thường nhìn Mạc Lý, gật gật đầu, tiếp nhận ly nước sau đó ra vẻ bình tĩnh uống nước.
Mạc Lý ở một bên vừa uống nước vừa nhìn lén anh, phát hiện khuôn mặt tuấn tú của anh quả nhiên so với ngày thường tiều tụy hơn, không khỏi hỏi: "Anh ơi, tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?"
Sau đó Lance, người trước đó đã ngủ rất say, bị sặc và ho lớn đến nỗi làm đổ nửa ly nước còn dang dở ra khắp người, dù sao thì từ khóa "đêm qua" cũng quá có tính sát thương.
Mạc Lý không ngờ lời nói quan tâm của mình lại dẫn đến hậu quả như vậy. Thấy anh ho dữ dội, cậu vội vàng tiến lên vỗ nhẹ vào lưng anh, cuối cùng cơn ho của anh cũng thuyên giảm, phát hiện chân của anh trai bị đổ rất nhiều nước, theo bản năng nói: "Ôi, ướt hết rồi." Sau đó đưa tay để lau.
Tay Mạc Lý vừa chạm vào bắp đùi của Lance một khắc, cơ bắp trên đùi Lance lập tức căng thẳng đến cực điểm, bàn tay nhỏ bé không khác gì một cái quạt lửa còn chưa chạm đến hai lần Lance đã nắm lấy tay đối phương, khó nhọc mà vội vàng nói: "Được rồi, khụ khụ, không cần, anh đi lầu thay quần áo."
Sau đó, Lance đi lên lầu trong sự bối rối thỉnh thoảng còn ho mấy cái.
Mạc Lý nhìn bóng lưng vừa vội vàng vừa đáng thương của anh mình, cậu rất ngây thơ nghĩ rằng cậu rót nước cho anh là có ý tốt, nhưng cậu cảm thấy thế nào ấy....... anh ấy sáng nay có hơi xui xẻo.....
Sau khi đi lên lầu, Lance kiên quyết tắm nước lạnh hoàn toàn khiến cơ thể và tâm trí bồn chồn của anh bình tĩnh trở lại, nhưng sau khi tắm xong, Lance vẫn không dám xuống lầu, đành ngồi ở trong phòng, ngã lưng ra sau tự suy ngẫm.
Vừa rồi... Lúc Mạc Lý chạm vào thế mà anh có phản ứng, không phải trong mơ, mà là ngoài đời thực... Đây là có ý gì, nó đại biểu cho cái gì, Lance không dám nghĩ tới......
Mạc Lý đang đợi ở dưới lầu, vốn tưởng rằng anh trai tắm xong sẽ xuống ngay nhưng đợi mãi không thấy anh xuống, chán nản liền bật thiết bị quang não lên và nằm trên ghế sofa lướt web vu vơ. Mà lần đợi này Mạc Lý đợi đến trưa mới gặp anh trai, vừa nhìn thấy anh, Mạc Lý lập tức ngẩng đầu lên tỏ vẻ không hài lòng: "Anh làm gì mà đi lâu thế? "
Lance cả buổi sáng đều cố lấy lại bình tĩnh, so với bộ dạng bối rối lúc sáng thì bây giờ tốt hơn nhiều, anh khẽ mỉm cười vẻ mặt bình thường trả lời: "Công ty có chút việc, vì vậy anh đã tổ chức một cuộc họp ngắn."
Mạc Lý vừa nghe nói đây là một chuyện nghiêm trọng liền không mất giận nữa, ngược lại trở nên quan tâm: "Chuyện quan trọng sao? Nếu khẩn cấp như vậy, buổi chiều anh trở lại công ty đi, em có thể tự đi đến trường một mình được."
Nghe lời nói của Mạc Lý, trong mắt Lance hiện lên một tia ấm áp, anh hồi đáp: "Không vội, buổi chiều anh vẫn có thể tự mình đưa em đến trường."
Vừa nói chuyện, Lance từ trong ngăn đá tủ lạnh lấy ra hai túi dịch bổ sung dinh dưỡng, một cái bóc ra đưa cho Mạc Lý, sau đó ngồi ở sô pha bên kia tự ăn cái còn lại.
Có lẽ biểu hiện của Lance quá tự nhiên nên Mạc Lý hoàn toàn không để ý rằng anh trai mình không thích ngồi cùng một chiếc ghế sô pha với cậu như trước nữa mà tự mình đi đến một chiếc ghế sô pha khác.
Hai người lo liệu bổ sung dinh dưỡng xong, nghỉ ngơi một lát, đem toàn bộ hành lý của Mạc Lý mang đến ký túc xá lên xe, trợ lý lái xe bán thời gian của Lance đặc biệt đã nhận được tin tức, đang chờ ở ngoài cửa.
Khi nhóm ba người đến Đại học Ska, một trong những trợ lý đặc biệt rất có năng lực đã mang theo hai chiếc vali, chiếc vali còn lại rơi vào tay Lance, Mạc Lý không có gì trong tay nên cậu muốn giúp trợ lý chia sẻ, nhưngvừa mới đưa tay ra, người kia đã vội vàng lùi lại, đùa chứ, người khác không biết ông chủ của họ yêu thương cậu thiếu gia này đến mức nào, nhưng hắn sao có thể không biết. Là trợ lý đặc biệt của ông chủ Blue Devils, hắn ta thường đưa đón ông chủ và chuyển tài liệu đến nhà ông chủ, nhưng hắn ta biết rất rõ rằng đến cả mở túi dịch dinh dưỡng cũng là ông chủ tự tay mở cho cậu chủ, sao hắn dám để cậu chủ tự tay xách vali được chứ? Hắn đoán nếu mình dám để cậu ấy cầm thì mình chuẩn bị sa thải đi là vừa.
Thấy trợ lý lo lắng như vậy, Mạc Lý đành phải từ bỏ, may mà dưới vali có bánh xe, kéo nó đi cũng không vất vả lắm. Nói đến đây thì không phải đồ đạc anh cậu chuẩn bị có hơi nhiều hay sao, dù gì mỗi tuần cậu đều về nhà cả mà. Cậu từ đầu đến cuối chưa bao giờ lo lắng về hành lý của mình, đến lúc này Mạc Lý mới có chút nghi hoặc. Dù sao đồ cũng đã mang đến cả rồi nên bây giờ có cân nhắc về việc mang nhiều thì cũng không còn cần thiết nữa.
Ngay tại lúc Mạc Lý đang suy nghĩ những vấn đề này, từ đằng xa truyền đến một tiếng kêu "Mạc Lý!", cậu quay đầu lại phát hiện chính là Anya chạy tới, sau lưng
đối phương dẫn theo hai người, chính là hai thành viên của đội hộ vệ.
Thấy bọn họ chạy thẳng tới, Mạc Lý luôn cảm thấy hình như mình đã quên cái gì, cho đến khi hai đứa em đi theo Anya lên phía trước, đứng thẳng người, lớn tiếng gọi: "Chào đại ca!" Cậu mới chợt nhớ ra, không khỏi âm thầm mừng rỡ liếc nhìn anh trai mình.
Mà trợ lý ở một bên, sau khi nhìn thấy một màn như vậy, trên trán lặng lẽ chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.
Cũng may Mạc Lý phát hiện anh trai chỉ liếc cậu một cái cũng không có biểu hiện gì đặc biệt liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn Anya nói: "Sao cậu lại tới đây?" Cậu nhớ tới chính mình không cho phép Anya đến cơ mà.
Anya mặt không chút thay đổi nói: "Mình và hai người bọn họ đang chuẩn bị trở về ký túc xá, không nghĩ tới vừa thấy cậu liền chạy tới." Đương nhiên, nguyên nhân này chỉ là hắn nói cho Mạc Lý mà thôi. Đối với tình hình thực tế như thế nào, chỉ có bản thân hắn ta biết.
Sau khi trả lời Mạc Lý xong, Anya lập tức quay đầu hướng Lance nói: "Em chào anh, anh là tới đưa Mạc Lý đi học sao? Hành lí nặng như vậy hay là để em giúp anh mang đi." Anya vừa nói tay thì hướng đến Lance, lời nói và việc làm của hắn đều rất lịch sự, tiếp đãi cũng hào phóng, ai nhìn thấy cũng sẽ có ấn tượng tốt.
Đương nhiên cái này không bao gồm Lance, nhưng anh cũng nhìn Anya lớn lên, khi Anya trở thành bạn thân của Mạc Lý thì anh đã gật đầu tán thành, cho nên đối với Anya, tuy rằng anh sẽ không có nhiều hảo cảm cho lắm, nhưng anh cũng không có bất kỳ cảm giác xấu nào.
Sau khi Anya chào với Lance xong, hai em trai sau lưng Anya cũng làm theo, một người lấy một cái vali từ trong tay trợ lý Lance, hai đứa em này đều cao lớn, một người mang theo cái vali nhỏ giống như xách đồ chơi, trợ lý đứng cạnh họ trong hơi có vẻ yếu đuối.
Mặc dù ngoài ý muốn có thêm vài người, nhưng cả nhóm vẫn có mục tiêu rõ ràng cùng chung một mục đích, có Anya dẫn đường, bọn họ tự nhiên không đi đường vòng. Khi đến cửa 7001, Anya đã tự mình cầm lấy thiết bị quang não để xác minh và trực tiếp mở cửa phòng ngủ.
Cửa mở ra, hai người đang ngồi trong phòng khách đồng thời nhìn về phía cửa.
Anya lại không thèm nhìn hai người bạn cùng phòng, trực tiếp nói với người phía sau: "Anh à, đây là ký túc xá của chúng ta, mời anh vào trong ạ."
Lance và Mạc Lý cùng nhau đi vào, anh nhìn một lượt bài trí trong phòng ngủ phát hiện giống với phòng trước kia của mình liền quay đầu hỏi Anya: " Mạc Lý ở phòng nào?"
"Mạc Lý ở trong căn phòng đó." Anya vội vàng chỉ ra.
Lance gật đầu, phía sau trợ lý lập tức minh bạch, tiến lên nói: "Sếp, để tôi dọn dẹp cho ạ." phòng ngủ kia vì
không có người ở nên chưa bị ràng buộc với thiết bị quang não, ai cũng có thể mở ra. Sau khi trợ lý mở cửa, phát hiện bên trong sạch sẽ không tì vết hiển nhiên đã được cẩn thận lau chùi sạch sẽ, không khỏi quay đầu nói: "Sếp, đây. . . . . ."
Anya đúng lúc đứng lên: "Em biết hôm nay Mạc Lý sẽ tới, cho nên buổi sáng em đã quét dọn gian phòng, Mạc Lý có thể trực tiếp sắp xếp đồ đạc."
Mạc Lý bất ngờ liếc nhìn Anya, ngay lập tức dành cho người anh em số một có năng lực của mình một cái nhìn cảm kích.
Lance tự nhiên chú ý tới ánh mắt của Mạc Lý cùng Anya giao tiếp với nhau, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn, nhưng so với Anya thì anh lớn tuổi hơn, cho nên anh vẫn bình tĩnh như trước, đối với Anya gật gật đầu, nói ra , "Cảm ơn em."
"Là việc nên làm ạ. À anh, anh có mệt không? Hay là anh ngồi nghỉ một chút đã để em rót nước cho anh rồi sau đó em phụ anh sắp xếp đồ đạc sau."Anya cười nói, thái độ ân cần dị thường khiến hai người bạn cùng phòng đang ngồi trong phòng khách không ngừng liếc mắt nhìn hắn, thậm chí Alfie còn lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Nhưng Anya không thể quan tâm lúc này người khác nghĩ gì về mình, lấy lòng anh Mạc Lý là ưu tiên hàng đầu trong mắt hắn, bình thường hắn rất hiếm khi gặp anh của Mạc Lý, nhưng bây giờ hiếm khi nào được gặp anh ấy, thấy có cơ hội biểu hiện thì sao có thể không cố gắng hết sức được.
Đáng tiếc lần này Lance không có tiếp nhận lòng tốt của hắn, mà là gật đầu nói: "Cám ơn, bất quá không cần, anh có thể thu dọn đồ đạc của Mạc Lý được." Lance nói xong liền bước lên phía trước đi vào phòng ngủ của Mạc Lý, Lance đứng dậy thì Mạc Lý và người phụ tá của anh theo sau một cách tự nhiên.
Nụ cười trên mặt Anya đông cứng lại, cùng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng cười nhạo từ bên cạnh, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ giễu cợt trên mặt Alfie. Anya mặt không biến sắc chuẩn bị đi vào phòng ngủ của Mạc Lý kết quả phát hiện trong căn phòng ngủ nhỏ đó đã có ba người là Lance, Mạc Lý và ông trợ lý, cộng thêm ba chiếc vali đã mở tung trải trên sàn khiến căn phòng không còn chỗ đứng nếu đi vào vào lúc này không những không giúp đỡ được gì mà còn thêm sự hỗn loạn.
Lance đương nhiên cũng chú ý tới tình huống này, hơn nữa anh mang theo nhiều đồ đạc cá nhân của Mạc Lý, anh không muốn có nhiều người vây xem như vậy, liền nói với trợ lý: "Có tôi và em trai ở trong phòng là được rồi. Thủ tục nhập học của em ấy còn chưa làm xong, trợ lý Vương, anh cầm giấy báo nhập học của Mạc Lý đi làm đi." Sau khi dặn dò trợ lý xong, Lance xoay người đứng ở cửa phòng ngủ nói: " Trợ lý Vương không quen thuộc với đường đi trong trường, vì vậy làm phiền em chỉ đường cho anh ấy."
Lance đã nói đến vậy thì Anya còn có cái gì không hiểu, lập tức cười đáp: "Yên tâm, chuyện này giao cho em là được."
Lance gật đầu nói: "Cám ơn." Sau khi trợ lý Vương đi ra ngoài liền trực tiếp đóng cửa lại.
Phải nói, sau khi một người rời đi, không gian trong phòng ngủ này lập tức rộng hơn rất nhiều không còn cảm giác chật chội như trước, Lance đang lấy đồ trong hộp ra, Mạc Lý cũng đi đến bên cạnh anh trai nhìn xung quanh, cố gắng xem cậu có thể làm được gì để giúp đỡ.
Mạc Lý vốn có ý tốt nhưng trong không gian chật chội và nhỏ bé này, đó là một cực hình đối với Lance, người cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân và muốn cư xử như bình thường trước mặt cậu, chưa kể, cậu còn lục lọi chiếc hộp với anh ấy, và thỉnh thoảng nói với giọng điệu rất ngạc nhiên: "Anh ơi, cái này mà anh cũng mang đến."
Lance làm ngơ trước lời nói của Mạc Lý, cố gắng hết sức phớt lờ nhiệt độ cơ thể của đối phương thỉnh thoảng anh cảm nhận được kế bên người mình, và hơi thở ấm áp mà anh có thể cảm nhận được khi em ấy nghiêng đầu nói chuyện... Nhưng Lance rõ ràng đã có như vậy, nhưng khi bàn tay đang lục lọi trong hộp của Mạc Lý vô tình chạm phải bàn tay đang cầm đồ vật của anh thì anh vẫn không khỏi run rẩy, suýt chút nữa làm rơi vật trên tay. Lance dừng tay lại, thống khổ đưa tay đè mũi.
"Anh à, anh sao vậy?" Mạc Lý có chút bối rối, nhưng cậu vẫn nhận thấy anh hôm nay khác với ngày thường, chẳng hạn như anh im lặng hơn, nói gì cũng không kiên nhẫn như trước.
"Không có việc gì." Hít sâu một hơi, Lance buông tay xuống sống mũi, quay đầu nhìn Mạc Lý, ngữ khí vẫn như cũ ôn hòa nói: " Mạc Lý ngồi ở bên kia là được rồi. , những việc này anh sẽ thu dọn, sẽ sớm làm xong nhanh thôi, một lát là hoàn thành rồi."
Mạc Lý nhìn về hướng mà anh trai chỉ, đó là chiếc giường trong phòng ngủ còn chưa có chăn, cậu không khỏi im lặng một lúc. Dù lời nói của anh trai rất khéo léo nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự thật là anh trai chê mình. Nhận ra rằng ngay cả người anh cả yêu thương câuh nhất cũng bắt đầu không thích cậu, Mạc Lý không thể không cảm thấy mình đã bị tổn thương một 1000 điểm, cậu đứng dậy đi đến bên giường và ngồi xuống mà không nói một lời.
Mà sau khi Mạc Lý rời đi, Lance rốt cục thở phào nhẹ nhõm Mạc Lý không còn ở gần như vậy, anh cuối cùng cũng không cần duy trì trạng thái thần kinh cực kỳ căng thẳng nữa.
Tất cả đồ đạc của Mạc Lý đều do anh đóng gói nên anh ấy biết mọi thứ trong vali và lấy ra rất nhanh, những vật dụng nhỏ cần thiết hàng ngày được đặt ở nơi nên đặt, còn một hộp quần áo thì cất trong tủ, treo vào xếp theo từng loại, quần áo cá nhân xếp vào ngăn tủ riêng phía dưới... Mọi thao tác đều rất nhanh chóng, gọn gàng.
Vì vậy, Mạc Lý, người đã lặng lẽ nhìn anh trai mình cảm thấy rằng cậu còn bị tổn thương nhiều hơn, bởi vì cậu phát hiện ra rằng hiệu quả thu dọn đồ đạc của anh trai mình thực sự đã tăng hơn một bậc sau khi rời đi, vì vậy vừa rồi khi cậu ở bên cạnh anh trai thật sự là chỉ tăng thêm phiền phức cho anh ấy mà thôi........
Sau khi làm xong mọi thứ, Lance thu dọn những thứ nên có trong phòng tắm, đồng thời xếp ba chiếc hộp rỗng lại với nhau, khi quay người lại liền phát hiện em trai mình đang ngồi gục đầu bên giường, ai cũng có thể nhìn thấy được tâm trạng không tốt của em ấy, Lance không khỏi sửng sốt, theo bản năng tiến lên hai bước: "Em làm sao vậy?"
********
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng ngủ, Anya được Lance nhờ đã không tự mình rời đi mà kêu hai người tiểu đệ đưa trợ lý Vương đi làm thủ tục nhập học, hắn ở trong phòng chờ hai người sau khi thu dọn đồ đạc xong bước ra thì hắn xem có gì có thể giúp được không, vì vậy trong phòng khách ký túc xá chỉ còn lại Anya và Alfie.
Trong phòng không có người ngoài, biết một khi đóng cửa phòng ngủ hiệu quả cách âm sẽ rất tốt, Alfie lập tức không chút khách khí cười lạnh: "Nịnh hót."