🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Edit by Dalia _ truyenhdt.com Không tự ý reup dưới mọi hình thức.**********
Cho nên ngày hôm nay, Lance vẫn là không thể đi theo, trước khi đi, chỉ có thể ôm em trai bảo bối vào trong ngực, ôm thật chặt, nói: "Sớm một chút trở về, đừng về quá muộn."
"Anh à, anh yên tâm đi."
Trước khi Mạc Lý đi, Lance muốn phái trợ lý đi theo Mạc Lý, nhưng Mạc Lý từ chối, cậu vung chìa khóa xe trong tay nói: "Em chỉ cần cái này thôi."
Vì vậy, vào ngày này, Mạc Lý có thể một mình đón Anya, còn Lance thì mang theo trợ lý đến công ty họp, không biết vì sao dọc đường, trợ lý ngồi ở ghế lái trong xe nhất thời cảm thấy ớn lạnh. cảm giác như ông chủ đang nhìn mình rất ác ý, nhưng hình như hắn không làm gì sai cả, hôm nay đến đón ông chủ đi làm cũng rất đúng giờ, sao ông chủ lại nhìn mình như vậy, hắn gần như sợ đến mức tè ra quần luôn rồi. (T△T)
*******
Một bên là trợ lý của Lance đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng, một bên là Mạc Lý đang lái một chiếc xe tốc hành khác từ nhà đến Starport (tinh cảng), khi đến Starport, cậu lấy ra một cặp kính râm, đeo lên mặt sau đó mới đi ra ngoài.
Anya chỉ liên lạc với Mạc Lý khi phi thuyền chuẩn bị cập bến, cho nên khi Mạc Lý chạy tới, hắn đã đợi sẵn ở đại sảnh khiến Mạc Lý ngạc nhiên, người đến đón Anya không chỉ có mỗi mình cậu, còn có những người khác ngồi bên cạnh Anya vừa nhìn thấy hắn, lập tức đồng loạt đứng lên, hưng phấn nói: "Xin chào sếp!"
Họ đã chào như thế ở Cadila trong vài năm, phản xạ có điều kiện mà họ đã luyện tập một cách tự nhiên khiến lời chào này không chỉ gọn gàng mà còn cực kỳ to.
Trong một khoảnh khắc, Mạc Lý cảm thấy sảnh chờ nơi mọi người ra vào im lặng một lúc, thậm chí rất nhiều người nhút nhát cũng lặng lẽ lùi lại một khoảng cách lớn.
Trên mặt đeo một cặp kính râm màu đen, thật không ngờ hôm nay Mạc Lý lại mặc một bộ âu phục màu đen...
Trước đây người từ học viện Cadilla thi vào đại học Ska cũng không chỉ riêng hai người bọn họ, bản thân Cadilla cũng là một trường trung học danh tiếng, năng lực của học sinh cũng cao lại thêm chương trình dạy học rất nghiêm khắc cho nên học sinh tốt nghiệp từ học viện Cadilla bình thường đều có thể vào những đại học cao cấp. Đại học Ska mặc dù khó thi vào, những người có chút thành tích cũng vẫn cố gắng thi vào đây. Khi biết Mạc Lý chọn đại học Ska thì nhiều tiểu đệ trong nhóm đàn em của Mạc Lý đã học hành chăm chỉ và thề sẽ cố gắng để được nhận vào đại học Ska. Và trong một số người này cũng có nhiều người thành công, vì vậy những người đến đón Anya hôm nay, ngoại trừ Mạc Lý đều là những thành viên trong đội hộ vệ cũng đã vượt qua kỳ thi.
Điều Mạc Lý chú ý, những đàn em kia tự nhiên cũng nhìn thấy, bọn họ tới đón anh Anya không ngờ lại gặp được lão đại, đây là một chuyện vô cùng kinh ngạc trong lòng tất cả các thành viên nhỏ tuổi, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, thói quen mấy năm nay của bọn họ khi ở Cadilla đã gây ra dự hiểu lầm xấu hổ như vậy. Đám tiểu huynh đệ này đột nhiên muốn khóc, nhưng bạn biết đấy, bọn họ không phải xã hội đen, bọn họ không phải xã hội đen, mà là học sinh ưu tú thật sự!
Cuối cùng, Anya tuấn mỹ tao nhã đứng lên phá vỡ bế tắc, đi tới trước mặt Mạc Lý, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cậu nói: "Mạc Lý, đã lâu không gặp."
Để cho những người xung quanh không biết chân tướng hiểu rằng mình thực sự không phải là người xã hội đen, Mạc Lý cũng giống như một quý ông tháo chiếc kính râm trên mặt ra, mỉm cười với Anya: "Ừ, đã lâu không gặp ."
Khoảnh khắc đó, cả sảnh chờ lại im lặng, không vì lý do gì khác, sự thay đổi từ trùm xã hội đen thành mỹ nam quyến rũ thực sự rất thần kỳ. (灬º 艸º灬)
Cuối cùng, tất cả những người tập trung thành công lên tàu tốc hành và đi đến điểm đến của chuyến đi, trường đại học Ska, ngoại trừ Mạc Lý lái xe đến đây, một số tiểu đệ cũng tự mình lái xe đến đây, vì vậy họ đã không không xuất hiện tình trạng không có chỗ ngồi.
Một ngày nữa sẽ khai giảng, học sinh đến vào thời điểm này thường trực tiếp đến trường học báo cáo, ngoại trừ Anya, những người khác cũng đã đến sớm hơn vài ngày, hiện tại bọn họ đã ở ký túc xá. Nhưng Mạc Lý là người duy nhất kiên quyết trì hoãn việc đến trường cho đến ngày cuối cùng vì anh trai của cậu ấy sống ở Ferro cho nên kiên quyết muốn kéo dài đến ngày cuối mới đi đến trường, nhưng vì hôm nay cậu đến dẫn Anya đến ký túc xá, vì vậy cậu có thể xem trước ký túc xá của mình trông như thế nào.
Không sai, lần này cậu và Anya được xếp vào cùng ký túc xá, ký túc xá đại học Ska phân chia theo cấp bậc, Mạc Lý và Anya điểm đầu vào gần như liền kề nhau, bọn họ trước kiểm tra qua, hơn nữa hai người tình cờ được phân vào cùng một ký túc xá, về điểm này, những tiểu đệ khác cũng được nhận vào Đại học Ska đều ghen tị và ghen tị, nhưng họ không có lựa chọn nào khác, họ không thể thay đổi và họ không thể so sánh vị trí của họ trong lòng lão đại. Đôi khi họ thực sự cảm thấy rằng cuộc sống chỉ đơn giản là ảm đạm. Nhưng nếu những tiểu đệ này không thể coi Anya là kẻ thù tưởng tượng của họ thì khi họ quay đầu lại họ sẽ phát hiện ra rằng họ đã là những người chiến thắng trong cuộc sống qua con mắt của hầu hết mọi người.
Khi họ dừng lại ở bãi đậu xe của Đại học Ska, một tiểu đệ có kinh nghiệm tuyển sinh đã cùng Anya đi làm thủ tục nhập học và nhận một lô nhu yếu phẩm hàng ngày trong tòa nhà kí túc xá.
Phải nói rằng nhóm họ đi cùng nhau rất có khí thế, khi Anya lần đầu tiên tuyển chọn nhân sự, cậu đều chọn những người mạnh mẽ và có thể chiến đấu, tất cả đều cao gầy, và được bao vây ở giữa là Mạc Lý đang đeo kính râm đen nên một số học sinh rụt rè đã vội muốn đi đường vòng. (°o°;)
Nhóm người này vừa mới đi vào ký túc xá, thẳng đến phòng 7001 chính là căn phòng ngủ tương lai của Anya và Mạc Lý.
Lúc này, trong phòng khách của ký túc xá 7001, có hai người đang nằm và ngồi, người nằm có tư thế lười biếng, quần áo hơi hở, toát ra vẻ nguy hiểm, người ngồi có nét mặt vô cùng tinh tế, thỉnh thoảng hắn lén nhìn người đang nằm trên ghế sô pha, trong mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ. Một lúc sau, thiết bị quang não của người ngồi vang lên, hắn đưa tay lên nhìn thiết bị của mình, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng giọng nói không ngừng lại cho thấy đối phương không muốn buông tha, cuối cùng chỉ đáp lại được một câu, khiến người gửi tin phải khựng lại.
Alfie nằm ở trên sô pha tự nhiên cũng chú ý tới động tĩnh, lười biếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Yuli không muốn quan tâm đến việc người ở quang não yêu cầu mình làm gì, trước đó hắn đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng không ngờ rằng bên kia lại thúc giục mình quá thường xuyên, điều này vẫn thu hút sự chú ý của Alfie. Nhưng ngoài ra, hắn không có bạn bè, khi có nhiều thông tin trên thiết bị quang não truyền đến như vậy, và bất cứ khi nào thì chỉ có một tình huống cần giải quyết....... Đôi mắt của Yuli hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Alfie: "Là Bobby, cô ấy nhờ tôi mời cậu đi ăn tối." Nói xong, Yuli hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Alfie.
Alfie cau mày nói: "Nói cho cô ấy biết là tôi không đi."
Sau khi Yuli nhận được câu trả lời, hắn vô cùng vui mừng và ngay lập tức đáp lại lời của Alfie cho bên kia biết.
Từ mức độ quen thuộc của hai người này với nhau, hiển nhiên họ không phải là người mới quen. Trên thực tế, họ không chỉ gặp nhau ở trường đại học này mà họ đã là bạn bè từ nhiều năm trước đó, họ cũng được xếp vào cùng một ký túc xá.
Sau khi Yuli trả lời lại lời nói của Alfie, tâm trạng hắn luôn rất tốt nên cũng mở thiết bị quang não của mình để kiểm tra thông tin, lúc này, cửa phòng ký túc xá vang lên tiếng "dong dong dong ".
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Alfie lười biếng nằm ở trên sô pha tiếp tục nhìn màn hình trên thiết bị quang não không ngẩng đầu, đối với một người khác trong phòng khách nói: "Mời đi mở cửa."
Yuli không tức giận khi nghe những lời như ra lệnh của Alfie mà khá ngoan ngoãn bỏ việc đang làm và chạy ra mở cửa.
Có thể là ai vào lúc này? Yuli vừa đoán trong đầu, vừa mở cửa, nhưng sau khi mở cửa, hắn không khỏi há hốc mồm, sợ hãi lùi lại hai bước. (`◎△◎)!?
Đang tập trung xem thiết bị đầu cuối, Alfie nghe thấy tiếng thở dốc liền cảm thấy có gì đó không đúng, không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy mảnh tối đen kịt chen chúc ngoài cửa.......
Cuối cùng, với tư cách là một cư dân chuyển đến thực sự, Anya vốn đã tương đối thân thiện bước lên phía trước và nói: "Xin chào, cậu chính là bạn cùng phòng trong tương lai của tôi sao? Rất vui được gặp cậu. Tôi là Anya, hệ cơ giáp chiến đấu, rất hân hạnh được biết cậu." Anya nở nụ cười dễ gân nhưng trước tiên để phán đoán sự uy hϊếp của đối phương, ánh mắt hắn liếc nhìn từ trên xuống dưới, dù sao họ cũng là người về sau sẽ sống chung dưới một mái nhà, cũng sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc gần gũi với Mạc Lý mà hắn thì không muốn gây ra một số hậu quả không thể cứu vãn vì sự bất cẩn của mình.
"A, xin chào, tôi tên là Yuli, hệ chế tạo cơ giáp, rất vui được gặp cậu." Yuli, người mở cửa nhìn khuôn mặt của Anya Junya, hơi đỏ mặt và giọng nói tương đối thấp. (〃ω〃)
Anya ngay lập tức đưa ra phán đoán trong lòng dựa trên phản ứng của Yuli. Hắn tương đối hướng nội, thân hình tương đối gầy, tính cách thì không cần lo lắng. Điều khó khăn duy nhất chính là ngoại hình của người này. Ánh mắt của Anya cuối cùng dừng lại ở trên khuôn mặt tương đối thanh tú của Yuli, trong mắt đại đa số mọi người hẳn là một khuôn mặt hoàn toàn bình thường, nụ cười càng thêm hòa nhã.
Mà Anya vừa đi vào, một đám người đi theo cũng xông vào, những người này chân dài tay dài đồng loạt tiến vào phòng, đột nhiên phòng ngủ nhỏ cùng phòng khách hình như có chút chật chội. Lần này, Alfie vẫn luôn nằm trên ghế sô pha nhìn cảnh tượng ồn ào này, không hài lòng nói: "Tôi nhớ rõ ký túc xá không thể chứa nhiều người như vậy, người không có việc gì không nên tùy tiện vào ký túc xá của người khác, ồn ào quá!"
Câu nói không hề khách sáo này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, bọn họ quay đầu lại nhìn, không khỏi sửng sốt.
Chỉ nhìn thấy người đó đang nằm trên sô pha với tư thế vô cùng lười biếng thoải mái, mái tóc hơi dài xõa ra sau đầu, cổ áo hơi mở ra, lộ ra một mảng nhỏ của l*иg ngực cường tráng, tuy trông có vẻ yếu thế nhưng khí chất của người đàn ông này không hề giảm đi chút nào, cơ thể hắn ta tràn ngập hơi thở của thợ săn, mê hoặc và nguy hiểm, nhưng điều hấp dẫn nhất ở người đàn ông này là một đôi mắt xanh lục, hốc mắt đối phương sâu thẳm càng làm nổi bật lên đôi mắt xanh nhạt, trong nháy mắt cực kỳ mê người.
Không thể không nói, vẻ ngoài của người này cực kỳ hấp dẫn, ngay cả khi Anya lần đầu tiên nhìn rõ người kia, đồng tử của hắn liền co rút lại một cách khó nhận thấy, và trong tiềm thức cảm thấy một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt. Nhưng ngay sau đó, Anya đã cố gắng hết sức để kiềm chế sự thù địch này. Mặc dù người này thực sự đẹp nhưng hắn ta không phải là mẫu người mà Mạc Lý thích, vì vậy có thể mối đe dọa có thể không nhất thiết phải là Yuli, người đã đến mở cửa trước đó, hiện tại hắn không cần đưa ra quyết định sớm như vậy. nghĩ như vậy Anya đột nhiên định thần lại, cười đáp lại lời nói không khách khí của đối phương: "Đây nhất định là bạn cùng phòng tương lai của tôi rồi, thật xin lỗi, ngày đầu tiên nhập học tương đối phức tạp cho nên bạn học nhiệt tình đến giúp đỡ, nếu như lỡ quấy rầy thì xin thứ lỗi. À những người bạn này đều chung một toà nhà với chúng ta, về sau cũng coi như là hàng xóm, sớm đến chào hỏi nhau cũng không tính là quá đáng."
Anya đã giúp Mạc Lý phát triển và quản lý tiểu đệ mình trong nhiều năm như vậy, tài hùng biện của hắn đương nhiên là đỉnh cao, chỉ trong vài câu, hắn không chỉ giải thích rằng những người này hôm nay chỉ đến đây để giúp đỡ, mà còn chỉ ra danh tính của những người hàng xóm tương lai khiến Alfie đang nằm trên ghế sô pha không còn gì để nói, hắn nghẹn họng một chút và chỉ đơn giản là nằm xuống.
Còn những người tiểu đệ đi theo Anya quả thực rất kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy người trên ghế sô pha, nhưng nghe lời nói không khách khí của đối phương, sự kinh ngạc của họ nhanh chóng biến mất không còn tăm tích, thậm chí còn không có một chút thiện ý. Dù sao họ cũng có thể thường xuyên nhìn thấy lão đại của mình, mặc dù bản thân xuất hiện ở mức độ này có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng so với lão đại của họ thì chẳng là gì, đối phương còn nói xấu họ, sẽ là lạ nếu họ vẫn có ấn tượng tốt về hắn ta.
Những đàn em này không còn liếc mắt nhìn người đàn ông trên sô pha nữa, mà là vội vàng hướng Mạc Lý cùng Anya biểu đạt: "Sếp, anh Anya, cả hai đã mệt mỏi rồi, trước tiên ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi một chút đi để chúng em sắp xếp đồ đạc giúp cho anh."
Anya vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy sự nhiệt tình của đàn em, hắn nghĩ nếu mình vào phòng thu dọn hành lý thì không thể để ý Mạc Lý bất cứ lúc nào được,
còn việc để Mạc Lý một mình trong phòng, hắn thực sự lo lắng về hai người bạn cùng phòng tương lai không biết rõ này, vì vậy hắn lập tức đưa vali của mình, gật đầu và mỉm cười, "Nếu vậy, tôi cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ giúp tôi."
Yuli, người vừa đóng cửa... không phải nói là bạn học sao? Sếp, anh Anya..... chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thái độ luôn độc đoán, nhưng chưa bao giờ Alfie bị coi nhẹ như vậy........
Hắn thấy những người đó thực sự nhận lấy hành lý của người đó vào phòng ngủ để thu dọn, thậm chí còn nói chuyện cười đùa với nhau khi đi ngang qua hắn mà không thèm nhìn hắn một cái...... Vừa nãy hắn có nói gì không? Trước đây, chẳng phải hắn nói gì cũng có rất nhiều người đồng ý, vậy hôm nay lại xảy ra chuyện gì vậy........
Alfie đang bối rối cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang hai người còn lại trong phòng khách, một trong hai người này là Anya, người đã tự giới thiệu trước đó, và hắn cũng được những người đó gọi là anh Anya.....Người còn lại kia.... Có khi nào là sếp mà họ nói đến?