Edit by Dalia _ truyenhdt.comĐề nghị không reup khi chưa hỏi ý kiến editor <(`^')>
***********************
Vì vậy, vào cuối hai ngày đó, anh đã trở lại hành tinh Ferro sau khi bàn giao công việc của công ty càng nhanh càng tốt, sau đó không ngừng quay trở lại Aqua Blue chỉ trong vòng có mười ngày. Lần đó, anh không hối hận chút nào khi đưa ra quyết định này, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ thỏa mãn của Mạc Lý, anh sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
"Ồ, thích thật, em thực sự muốn gặp họ, và em cũng muốn được gọi là anh trai." Mạc Lý nhìn hai khuôn mặt nhỏ giống hệt nhau trên thiết bị quang não thở dài thành tiếng. ε-('・`)
Sự trầm ngâm của Lance bị giọng nói của Mạc Lý đánh thức, anh liếc nhìn em trai đang dựa vào lòng mình, lại xoa nhẹ mái tóc của cậu, nói: "Sẽ có ngày đó."
********
So với tâm trạng nhàn nhã sống mỗi ngày muốn viết chữ vui vẻ lên mặt của Mạc Lý, tâm trạng Anya hiển nhiên không tốt lắm, đương nhiên, hắn rất cẩn thận không để lộ ra những cảm xúc không tốt này trên mặt.
Kể từ khi Mạc Lý rời hành tinh Aqua Blue, hắn cũng đến hành tinh của cha mình, và phải ở lại đây cho đến khi học viện bắt đầu mới có thể đến hành tinh Ferro, nhưng trong những ngày xa Mạc Lý, hắn không bao giờ ngừng nghĩ về cậu ấy , chỉ cần có thời gian, hắn sẽ đăng nhập đấu trường chỉ để chờ lúc Mạc Lý đăng nhập vào mà gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi. Mấy ngày nay Mạc Lý cũng không chú ý đến mình thường xuyên nhắc tới anh trai, hắn biết là có thể Mạc Lý thật sự không để ý dù sao đó cũng chỉ là lời nói trong tiềm thức của cậu ấy, nhưng hắn là người luôn chú ý đến Mạc Lý thực sự không thể bỏ qua, tần suất nhắc về người khác cao như vậy khiến hắn rất ghen tỵ.
Mặc dù vẫn còn sớm để bắt đầu đi học, nhưng hắn nóng lòng muốn đến Ferro càng sớm càng tốt, đến hành tinh nơi Mạc Lý đang ở, nhưng ý tưởng của Anya đã bị cha hắn từ chối không thương tiếc, thậm chí còn cử hai người theo dõi hắn.
Tự do bị hạn chế khiến Anya ngơ ngác nhìn cha mình, nhìn người đàn ông có khuôn mặt rất giống mình này, hắn biết người đàn ông này luôn coi trọng mình bởi vì khuôn mặt cậu rất giống ông ấy, như thể ông ấy phó thác điều gì đó lên cho hắn, thậm chí loại xem trọng này còn vượt qua vị em trai trên danh nghĩa kia, là người thừa kế hợp pháp của gia tộc này. Cha hắn tuy rằng giấu kỹ ý nghĩ này, nhưng có lẽ là cha con trời sinh có linh tính, hắn có thể cảm giác được, nhưng hắn hoàn toàn chế nhạo những nỗ lực của cha mình để giành thêm một ít tài sản cho hắn.
Đây là thứ không thuộc về hắn, lại càng không thuộc về cha hắn, hành vi này của ông ta thật nực cười.
Ông ta đúng là tên đàn ông đê hèn, vì tham vọng của bản thân mà kiên quyết ly hôn với mẹ hắn, bao nhiêu năm rồi mà ông ta vẫn không thay đổi được bản chất của mình, ông ta thực sự cho rằng hành động nhỏ của mình sẽ không bị người khác chú ý, và ông ta thực sự cho rằng phu nhân của ông, bà ta có thể dung túng ông đem một phần tài sản của con ruột mình giao cho một người không liên quan như hắn sao?
Đối với hành vi của cha mình, Anya chỉ cảm thấy thật buồn cười, nếu không phải bởi vì mẹ hắn dặn dò trước khi chết, hắn sẽ không bao giờ đến ở với người đàn ông này, mặc dù hắn trông rất giống người đàn ông đã để lại cho mình một nửa gen này, nhưng hắn khác với ông ấy, ngôi nhà này, tài sản gia đình này, đối với hắn không có ý nghĩa gì, thứ hắn quan tâm trên đời này, sau khi mẹ hắn đi chỉ còn lại một người duy nhất, người đã dạy dỗ những kẻ bắt nạt hắn khi còn nhỏ, khi hắn bất lực nhất, người ấy sẽ ôm hắn an ủi.
Anya thầm quyết định rằng sau khi rời khỏi đây để đi đến hành tinh Ferro lần này, hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa, bởi vì hắn giờ đã trưởng thành và không còn cần người giám hộ nữa, có một người mà hắn quan tâm nhất trên hành tinh Ferro, và ở đây, chỉ có một người cha có hành vi khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Anya bị mắc kẹt ở hành tinh này hơn một tháng, mãi đến thời gian khai giảng của đại học Ska mới đến gần, hắn lập tức mua vé tàu đi nhanh nhất, nóng lòng chạy đến Ferro.
********
Cùng lúc đó, trên một tinh cầu trong tinh vực tiếp giáp với Ferro, một người mà bọn họ hoàn toàn không ngờ tới cũng đang thu dọn hành lý, Vũ Lan Nguyệt đứng sang một bên nhìn anh trai, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh, sao anh lại thu dọn hành lý sớm như vậy? Ferro cách chúng ta không xa, mấy ngày nữa sẽ đến ngay mà." <(@'_`@)>
Vừa thu dọn hành lý, Vũ Tinh Hàn không ngẩng đầu trả lời em gái, "Lần này anh đi dạy học, thủ tục càng thêm phức tạp, vẫn là đi sớm một chút thì tốt hơn."
"Aizz, nếu em biết anh sẽ đến đại học Ska làm giáo sư, em chắc chắn sẽ tham gia kỳ thi ở đó. Đáng tiếc, tiền khó mua được." Vũ Lan Nguyệt thấy không thể ngăn cản được anh trai liền dứt khoát đến sopha nằm, hơi có chút tiếc nuối. (ノω<;)
"Hiện tại biết nói như vậy, tại sao lúc biết điểm không đủ không nói vậy?" Vũ Tinh Hàn thanh âm lạnh lùng đột nhiên nói.
"Này, anh trai, sao anh có thể nói được điều này!" Vũ Lan Nguyệt nhìn thấy anh trai mình tàn nhẫn vạch trần lý lịch cũ của mình, tức giận nói, cuối cũng cũng không quên lẩm bẩm, "Lúc đầu chẳng phải em chỉ thiếu có mấy chục điểm thôi sao. Hơn nữa, Học viện Sika mà em vào cũng không tệ." (>﹏<)
Vũ Tinh Hàn đếm đồ trong vali, không ngẩng đầu lên nói: "Cũng không tệ, một tinh cầu xếp hạng ba, một tinh cầu xếp hạng ba mươi."
"Này!" Vũ Lan Nguyệt hét lên ( >д<), nhưng bởi vì những gì Vũ Tinh Hàn nói là sự thật, cô thực sự không tìm được lời nào để phản bác, vì vậy cô chỉ có thể chán nản nằm xuống ghế sô pha phía sau. Một lát sau, con mắt cô dạo quanh một vòng, rõ ràng nhớ ra điều gì đó và lại ngồi dậy, "Này, anh trai, em nghe nói rằng ngoài giới thượng lưu giàu có, Đại học Ska còn có rất nhiều mỹ nam và mỹ nữ. Anh, đừng quên mang theo một người trở về đây đó nha."
Vũ Tinh Hàn xếp xong đồ đạc, thắt dây an toàn trên tay vali, mặc dù bị hỏi một chủ đề nhạy cảm như vậy, nhưng anh cũng không có cảm xúc gì quá lớn, chỉ quay đầu lại bình tĩnh nói với em gái: "Anh chỉ muốn công việc thôi."
"Công việc và tình yêu nên được cân bằng, và em nói này anh trai, anh đã hai mươi lăm rồi." Vũ Lan Nguyệt vẫn còn muốn nói chuyện phiếm, nhưng thấy anh trai cô đã trở về phòng, cô không thể không nản lòng một lần nữa. |||||('ω`;)|||||
Anh trai cô cái gì cũng giỏi, nhưng tính cách lại quá lạnh lùng, hơi khó hiểu, trông như người gỗ khiến cô lo lắng, theo ý kiến của cô, anh trai cô đơn giản là một kẻ cuồng đánh nhau, đúng vậy. Anh cô sẽ không hứng thú với bất cứ thứ gì khác ngoài chiến đấu, vì vậy điều duy nhất anh ấy có thể tích cực theo đuổi là cơ khí, nhưng liệu cô có thể nhìn anh trai mình kết hôn với một cơ giáp trong tương lai không? Vũ Lan Nguyệt nghĩ đến hình ảnh đó không khỏi rùng mình một cái. Σ( ̄ロ ̄lll)
Nhưng có lẽ sau khi anh trai cô đến dạy học tại đại học Ska, cô có thể không cần lo lắng về vấn đề này nữa, anh trai cô không nói gì, nhưng vẻ ngoài vẫn rất có tính lừa dối, từ nhỏ đến lớn người bị tướng mạo của anh trai cô lừa không phải không có thế nhưng tính cách anh quá mức cứng nhắc như cái đầu gỗ nên không ai thành công, nhưng cô cảm thấy đó là do trước đây anh trai cô vẫn còn trẻ, còn bây giờ anh đã ngoài hai mươi áp lực ngày càng tăng, cô không tin anh thật sự không cân nhắc vấn đề này, ngoại trừ ngoại hình ra thì những điều kiện khác của anh trai cũng không tệ, anh là trợ giảng tại đại học Ska, hơn nữa anh cũng là Cơ giáp sư cao cấp, trên đấu trường cũng có không ít người hâm mộ, anh vẫn luôn là nhân vật đại thần, tương lai có thể thăng cấp thành Cơ giáp sư chuyên nghiệp, tương lai xán lạn.
Vũ Lan Nguyệt càng nghĩ càng không nhịn được gật đầu khẳng định. (*¯︶¯*)
Sau khi Vũ Tinh Hàn trở về phòng, anh theo thói quen đăng nhập vào diễn đàn và nhấp vào video chiến đấu mới nhất của người đó.
Trong đôi mắt tập trung của Vũ Tinh Hàn, hình ảnh hai người máy đang chiến đấu cùng nhau được phản chiếu, sau khi hai người máy chiến đấu được vài hiệp, một người trong số họ đã bị đánh gục và ngã xuống đất, và người máy chiến thắng kiêu hãnh đứng ở trung tâm chiến trường , với một hoa văn đen trên ngực của cơ giáp trắng, cực kỳ khác biệt và chói mắt.......
*********
Trong những ngày Mạc Lý được anh trai nuông chiều và ngày càng trở nên lười biếng sa đọa, ngày khai giảng tại Đại học Ska đã đến gần mà cậu không hề hay biết.
Khi Mạc Lý nghe thông báo từ anh trai mình, đôi mắt cậu đầy vẻ khó tin, sao thời gian có thể trôi nhanh như vậy. (° o°)!
Lance nhìn em trai mình đang nằm trên giường với vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi rơi lệ: "Anh không lừa em, ba ngày nữa sẽ khai giảng, cho nên có cần gì nhất định phải nói cho anh biết. Hai ngày này, anh sẽ giúp em chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ."
Nói đến đây, Lance cũng rất bất đắc dĩ, Đại học Ska có một quy định ai cũng biết, đó chính là, bất kể bạn là ai, mặc kệ gia cảnh ra sao, đều phải ở trong ký túc xá do trường cung cấp. Sinh viên năm nhất đều phải ở trường và được cung cấp chỗ ăn ở nhưng đến khi lên năm hai có thể tùy ý chuyển đến, cho nên Mạc Lý sắp nhập học, cũng có nghĩa là Mạc Lý sẽ ở ký túc xá của trường đại học Ska. Đối với điểm này, Lance cũng rất là bất đắc dĩ, nhưng may mắn loại bắt buộc ở lại chỉ có một năm, mặc dù bình thường đều ở ký túc xá, nhưng hàng tuần Mạc Lý được nghỉ phép vẫn có thể trở về ở, đến lúc đó cũng đã rất tốt rồi.
Lance vuốt ve mái tóc mượt mà đến mức khó tin của Mạc Lý nói: "Thế này thì sao, anh trước giúp em sắp xếp đồ vật cần mang theo, cuối cùng em xem một chút, nếu phát hiện thiếu thứ gì đó thì phải báo cho anh biết kịp thời."
Mạc Lý nghe được anh trai chu đáo an bài cũng không nói gì, nhào tới ôm anh một cái: "Anh cả, anh hiểu rõ em nhất."
Lance thật ra muốn tận lực bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được, nụ cười tràn ra khóe miệng vô tình phản bội hắn.
Lance đương nhiên rất quan tâm đến chuyện của Mạc Lý, ngày thứ hai, anh đóng gói một hộp đồ mà Mạc Lý có thể cần mang về ký túc xá, bởi vì lần này Mạc Lý sống ở cả hai bên, nên anh không xếp đồ đạc ban đầu của Mạc Lý vào, nhưng đã mua lại hầu hết chúng.
Sau khi thu dọn những thứ cần thiết hàng ngày, Lance đóng gói hai hộp quần áo lớn cho Mạc Lý, anh nghĩ đến môi trường sống trong ký túc xá của Đại học Ska, một dãy phòng xép dành cho 4 người, ra khỏi cửa phòng tắm còn phải đi bộ qua phòng khách mới đến được phòng ngủ của mình, anh không khỏi nhíu mày, sau đó, không biết là cố ý hay không, quần áσ ɭóŧ, áo ngủ và áo choàng tắm mà anh lấy cho Mạc Lý đều là kiểu dáng bảo thủ nhất.
Khi Mạc Lý đang chuẩn bị nhập học, Anya bận rộn suốt chặng đường cuối cùng cũng đến hành tinh Ferro, sau khi đến, Anya đã lập tức liên lạc với Mạc Lý.
Sau khi Mạc Lý nghe tin tiểu đệ số một của mình cuối cùng cũng đến, cậu cũng rất phấn khích nên ngay lập tức quyết định đến cảng tàu để đón Anya.
Hành động thay quần áo chuẩn bị ra ngoài của Mạc Lý đương nhiên không thể giấu được Lance, Lance nhìn Mạc Lý đã nhiều ngày như vậy lần đầu tiên chuẩn bị ra ngoài, không khỏi thắc mắc: "Em muốn đi đâu sao? Sau tự nhiên lại muốn ra ngoài?"
"Ồ, là Anya mới đến, em muốn đến cảng tàu đón cậu ấy." Mạc Lý trả lời câu hỏi của anh trai mình trong khi đang xoắn tay áo.
Lance nghe được câu trả lời của Mạc Lý, ánh mắt không khỏi chìm xuống, hắn đương nhiên biết Anya là ai, người em trai này từ nhỏ đã là bạn chơi cùng với Mạc Lý đã được hắn ngầm thừa nhận cho phép tiếp cận Mạc Lý, nhưng mà........ Quan hệ tốt như vậy, tốt đến mức Mạc Lý có thể đi đến cảng tàu gặp hắn, nghĩ đến ngoại trừ mình còn có người để cho em trai đi đến cảng tàu chờ, Lance vô cớ cảm thấy rất khó chịu trong lòng, không chút nghĩ ngợi mà thốt ra một câu: "Hành tinh Ferro em không quen thuộc để anh đưa em đến đó."
Mạc Lý nghe anh trai nói như vậy, không khỏi kinh ngạc quay đầu lại: "Không phải anh nói chiều nay có cuộc họp sao?"
Lance mím môi, trong lòng cân nhắc mức độ quan trọng của hai chuyện, đang định nói dời cuộc họp lại, thì có tiếng nhắc nhở có khách đến.
Lance bấm vào thiết bị quang não, trong hình chiếu ảo nhìn thấy trợ lý ngoài cửa, trợ lý sau khi nhìn thấy hắn liền cung kính nói: "Ông chủ, cuộc họp buổi chiều sắp bắt đầu, chúng ta nên chuẩn bị đi."
Lance có thể nghe thấy được, Mạc Lý bên cạnh anh tự nhiên cũng có thể nghe thấy, cậu nghe vậy đối với anh nói: "Anh à, nhanh lên, đừng chậm trễ."
Lance........
***********
Tuy có hơi trễ xíu nhưng Dan chúc mọi người có một mùa giáng sinh vui vẻ và hạnh phúc *<(* ̄▽ ̄)ノ☆;:* :*・゚☆†Merry Ⅹ'mas†.。.:*・゚