Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Tinh Tế Vạn Nhân Mê

Chương 54: Chiến tranh lạnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Mạc Lý nhận lấy quần áo, chậm rãi cài nút từ đầu đến cuối không ngẩng đầu, hắn chỉ nghe bên cạnh truyền đến âm thanh của anh cả: "anh xuống dưới trước, em mặc xong thì tới tìm anh." Sau đó là tiếng cửa phòng mở ra.

Mạc Lý một bên thay quần áo, một bên ở trong lòng trịnh trọng hạ quyết tâm, hắn muốn chiến tranh lạnh với anh, mấy ngày nay tuyệt đối không cho ảnh sắc mặt tốt. Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể để cho anh nhận thức vấn đề này rất nghiêm trọng, về sau cũng không còn dám tùy tiện có suy nghĩ chọc ngứa hắn nữa, lần thứ nhất này nếu như không nghiêm khắc ngăn lại, có thể suy ra cuộc sống sau này của hắn có biết bao nhiêu là tối tăm không mặt trời. Đúng vậy, thời gian chiến tranh lạnh của hắn và anh Lance tạm định 10 ngày, không, 5 ngày đi....

Đổi xong quần áo Mạc Lý soi vào gương, lần nữa gật đầu một cái, chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình, tiếp đó hắn liền xuống lầu gặp mặt anh, mọi người mang hành lý cùng nhau đi tới tinh cảng, thuận lợi leo lên chuyến bay mà bọn họ đã đặt mua từ trước.

Đây là lần đầu tiên Mạc Lý đi loại thuyền bay đường dài qua các hành tinh như thế này cho nên tâm tình của hắn trên thực tế là rất hưng phấn, nhìn cái gì đều mới mẻ, nhưng hắn vẫn ghi nhớ nhiệm vụ chiến tranh lạnh với Lance, vì vậy dọc theo đường đi cố gắng xụ mặt, kiệt lực không biểu hiện quá hưng phấn được.

Phi thuyền bay EU2946 là một phi thuyền có người lái rất lớn, có thể chứa nhiều nhất là hàng nghìn hành khách, đồng thời cũng được trang bị các thiết bị giải trí, thư giãn, thể thao, thể dục v.v., cho phép hành khách ra ngoài hít thở không khí trong lành sau khi cảm thấy nhàm chán.

Mặc dù đây chỉ là một phi thuyền, nhưng bên trong thực sự có rất nhiều không gian và có rất nhiều người, và bởi vì nó ở trong một không gian hạn chế, mọi người có khả năng rất cao tình cờ gặp nhau nhiều lần. Trên phi thuyền bay này, Mạc Lý đã gặp không ít rắc rối, từ khi mới bước lên mọi người đã ngoài sáng trong tối chú ý đến hắn, nhưng vì Lance và hai trợ lý luôn có khuôn mặt lạnh lùng theo dõi bên người Mạc Lý nên không ai dám đến gần. Sau đó, Mạc Lý và Lance sống trong khu vực VIP là khu vực mà hành khách bình thường không thể tùy ý đi vào nên tạm thời Mạc Lý đã tránh khỏi tầm mắt của mọi người.

Những hành khách bình thường đó không thể gặp Mạc Lý, nhưng hai trợ lý của Lance vì lý do công việc phải thường xuyên báo cáo tiến độ cho ông chủ nên họ vẫn có thể gặp Mạc Lý thường xuyên, phải nói là khi họ mới biết Mạc Lý là em trai của ông chủ. , họ chỉ không thể tin được rằng ông chủ lại có một đứa em trai trông chẳng giống anh ấy như vậy, nhưng ngoài ra, họ vẫn có thiện cảm với Mạc Lý, dù sao thì anh ấy cũng đẹp trai và có ưu điểm bẩm sinh đối phương còn là em trai của ông chủ, nhìn thế nào cũng là người bọn họ cần lấy lòng. Nhưng những gì mắt thấy tai nghe trên phi thuyền hai ngày nay đã khiến họ hoàn toàn thay đổi ấn tượng trước đó của vị thiếu gia này, đồng thời trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại kính trọng đối với ông chủ có vẻ lạnh lùng vô lý của mình.

Không biết trước đây bọn họ nghe được ở đâu một câu nói, người bề ngoài lạnh lùng bên trong có thể ôn nhu, đối với câu nói này trước đây bọn họ không có cảm tình, nhưng hiện tại lại thật sâu đồng ý, dù sao , ông chủ của họ luôn đối với vị thiếu gia kia, bề ngoài lạnh lùng tàn nhẫn bao nhiêu thì bên trong lại tỉ mỉ ân cần bấy nhiêu. Cũng không phải bọn họ nói sếp này quá bao dung, đây không phải là em trai mà đây đơn giản là tổ tông. Ngay từ đầu họ sớm đã nhìn thấy ông chủ phục vụ trà nước cho thiếu gia, bọn họ há hốc mồm kinh ngạc khi thấy ông chủ bị thiếu gia phớt lờ, đến giờ nhìn mãi thành thói quen họ cũng không thấy làm lạ nữa.

Bản thân họ cũng có anh chị em, nhưng khi nghĩ đến em trai và em gái của mình họ chưa bao giờ có thái độ như vậy. Tuy nhiên, điều này có thể liên quan đến việc em trai họ không lớn lên đẹp như cậu chủ trẻ đó, nếu họ có một đứa em trai đẹp xuất chúng như thiếu gia đó, có lẽ họ cũng có thể trở thành giống như ông chủ hiện giờ.

Tuy nhiên, Lance, người được hai trợ lý vô cùng ngưỡng mộ gần đây lại gặp rắc rối riêng. Anh luôn nghiêm khắc với bản thân, hơn nữa còn hết lòng vì sự nghiệp nên ít ham muốn. Nhưng liên tục hai ngày gần đây, hắn đều trải qua mộng tinh...... khiến hắn tự hỏi liệu mình có phải kìm nén quá lâu rồi không?

Càng làm cho hắn khó có thể tin được chính là, mỗi lần tỉnh lại từ trong giấc mộng kỳ quái kia, trong lòng hắn mơ hồ có một loại cảm giác...có chút lưu luyến, nhưng là cảnh tượng trong mộng hắn lại không thể nhớ rõ, chỉ biết mình đang ở trong một gian phòng, có một người nằm dưới, nhưng bộ dạng của người nằm dưới lại không thấy được...

Ý thức được mình thật ra đang chìm đắm vào suy nghĩ cảnh tượng trong mộng xuân, Lance không khỏi vươn tay xoa trán, trái phải đều chỉ là mộng, bình thường không có tướng mạo... hắn đang đấu tranh với cái quái gì vậy chứ......

Dù sao hiện tại hắn cũng không có thời gian lo lắng những chuyện này, bởi vì còn có rất nhiều chuyện đau đầu đang chờ hắn, tỷ như công ty một đống chuyện, còn cùng Mạc Lý đang còn chiến tranh lạnh. Anh em khó khăn lắm mới gặp lại nhau nhưng không có cơ hội gần gũi với em ấy.

Và Mạc Lý, người đã khiến anh trai mình đau đầu, kiên quyết thực hiện chiến lược chiến tranh lạnh của mình ngày này qua ngày khác. Cho đến khi hai người trợ lý đồng cảm sâu sắc với ông chủ của họ, thời gian năm ngày cuối cùng cũng đã trôi qua. Sáng ngày thứ sáu, Lance đến gõ cửa phòng Mạc Lý chào hỏi như thường lệ nhưng không ngờ Mạc Lý lại đáp lại, hắn đi đến trước giường em ấy, cười nói: "Hôm nay rốt cuộc cũng nguôi giận rồi à?"

Mạc Lý tránh ánh mắt sâu thẳm và say đắm mang theo ý cười của anh trai mình, ho nhẹ và đáp lại bằng một giọng trầm không nghe được.

Lance nhìn thấy bộ dạng của Mạc Lý, nụ cười trên mặt không khỏi càng sâu, hắn chỉ cảm thấy em trai của hắn mặc kệ như thế nào đều đáng yêu, nhưng hắn lại không dám lộ ra quá rõ ràng, hơi hơi thu lại nụ cười trên mặt, sắc mặt trầm xuống nói: "Nếu đã hết giận, hôm nay chúng ta dậy sớm đi, lát nữa anh dẫn em đi xem khu nghỉ ngơi của phi thuyền này, em không phải

chưa từng đi phi thuyền sao?"

Mạc Lý nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên, trong lòng thật sâu cảm thấy chỉ có anh trai là hiểu mình. Lúc này Lance đã đi tới tủ quần áo giúp Mạc Lý tìm bộ quần áo. Những thứ như thế này là thứ mà Lance rất giỏi, hắn cân nhắc một lúc, sau đó đã phối đồ xong cho Mạc Lý.

Mạc Lý nằm trên giường, một tay chống cằm nhàn nhã chờ đợi thỉnh thoảng lại thoải mái thở dài, quả nhiên khi có anh trai ở bên, hắn cảm thấy thoải mái nhất, loại cuộc sống mà bạn có thể áo đưa tới tay và há miệng đòi ăn đơn giản là quá sa đọa.

Lance tìm quần áo xong liền đặt lên giường đi ra ngoài, Mạc Lý thấy cửa đóng lại, liền thoải mái xuống giường mặc quần áo, hắn rất chờ mong lịch trình ngày hôm nay. Mấy ngày trước bởi vì hắn chiến tranh lạnh với anh, ngay cả ra ngoài cũng không có đi ra, hắn còn không biết khu vui chơi giải trí của phi thuyền là như thế nào, sau này nhất định phải cùng anh đi dạo một vòng.

Mạc Lý thu dọn đồ đạc xong liền đi thẳng vào phòng bên cạnh của anh trai, vừa vào cửa liền phát hiện hai người trợ lý của anh cũng ở đó, đang báo cáo với anh một số chuyện, sau khi nghe được âm thanh mở cửa liền nhìn thấy anh trai ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ gật đầu nói: "Anh liền xong rồi đây."

Thấy anh bận rộn nhất thời không thể rời đi, liền tìm một chỗ ẩn nấp quen thuộc, đợi anh xử lý xong những chuyện này mới đưa hắn ra ngoài.

Còn hai trợ lý thì không khỏi thầm thở dài khi thấy ông chủ của mình từ khi thiếu gia đến tai vẫn đang nghe bọn họ báo cáo, nhưng mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía đó. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ một cách dứt khoát và chính xác thì họ liền bỏ đi, vì họ biết rằng nếu không đi, sếp sẽ cũng sẽ đuổi họ đi, những anh chàng trong công ty sẽ không bao giờ nghĩ rằng người sếp luôn tận tụy và được gọi là tham công tiếc việc cũng sẽ có khi như vậy. Nhưng thực tế là như thế này, chỉ cần ông chủ của họ gặp được vị thiếu gia này, mọi chuyện sẽ bị hoãn lại.

Quả nhiên, Lance đối với hành vi hóm hỉnh của hai người trợ lý rất hài lòng, trước khi hai người trợ lý đi ra cửa, hắn đã đi tới chỗ Mạc Lý đang ngồi trên sô pha, cúi người hỏi: "Em đang làm gì đớ?"

Mạc Lý tập trung nhìn vào quang não trên tay mình, không ngẩng đầu lên nói: "Em đang chơi game, đợi em chơi xong vòng này đã."

Nghe Mạc Lý nói xong, Lance chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn thiết bị quang não phát ra hình ảnh trò chơi trên màn hình, hắn đi rót một ly nước đặt ở trước mặt Mạc Lý, sau đó ngồi ở một bên nhìn em ấy chơi.

Trò chơi của Mạc Lý đánh tương đối nhanh, không tới mười phút đã kết thúc, Mạc Lý còn đang nghĩ lát nữa ra ngoài thăm phi thuyền, chơi xong một ván này liền dứt khoát thu hồi thiết bị quang não, Lance nhìn chằm chằm vẻ mặt Mạc Lý, đưa ly nước trên bàn cho Mạc Lý và nói, "Thắng rồi."

Mạc Lý nhận lấy nước anh đưa cho, uống hai hớp, đặt cái ly rỗng xuống bàn và nói: "Đương nhiên, chuyện nhỏ như con thỏ."

Lance nhìn bộ dáng em trai mình cũng không nói cái gì, chỉ là cưng chiều cười: "Đánh xong rồi thì chúng ta đi ra ngoài đi."

"Được, đi thôi." Mạc Lý đứng dậy định đi ra ngoài, không ngờ lại bị anh kéo lại.

"Chờ một chút, anh quên một chuyện."

Mạc Lý khó hiểu hỏi: "Anh quên đồ gì à?"

Ngay sau đó, một cặp kính râm được đeo lên mặt, đeo chiếc kính râm che nửa khuôn mặt vào Mạc Lý cau mày nhưng không nói gì, bởi vì hắn biết vẻ ngoài của mình quả thật dễ gặp rắc rối nhất là trong phi thuyền kín gió như vậy, người khác sẽ dễ dàng tìm ra tung tích của hắn hơn nhiều so với trên đường phố.

Sau đó, Mạc Lý theo anh trai đến khu giải trí trên phi thuyền, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi như thế này, nhìn thấy mọi thứ đều mới lạ, lúc này hắn cũng phải cảm thấy anh trai mình đeo cho mình một cặp kính râm thật sự là có tầm nhìn xa, mặc dù đeo kính râm hắn vẫn nổi bật hơn người bình thường nhưng hắn đi đâu cũng không có một đám người nhìn chằm chằm vào, điều này khiến Mạc Lý chiều nay vui chơi thoải mái.

Chỉ trong một buổi chiều, quan hệ giữa hai anh em đã khôi phục lại hòa thuận như thường, như chưa từng xảy ra chiến tranh lạnh trước đó.

*******

Trải qua hơn nửa tháng hành trình, cuối cùng bọn họ cũng đã đến Fero Tinh, khi đến Fero Tinh, trời đã sáng nắng, Lance nói với hai người trợ lý đi theo hắn: "Các cậu hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai đi làm."

Hai trợ lý suýt rơi nước mắt vì sự hiểu biết ít ỏi của họ đối với ông chủ, mặc dù họ cảm thấy rằng có lẽ động cơ thực sự của ông chủ không phải là cho họ một kỳ nghỉ, mà là ông chủ muốn có một kỳ nghỉ cho chính mình nhưng đây là một điều tuyệt vời , ngày nghỉ của công ty Blue Devils* khá quý giá, chưa kể họ với tư cách là trợ lý của sếp, luôn theo sát sếp suốt ngày đêm, làm thêm giờ là chuyện thường, nhưng cơ hội được nghỉ là thực sự hiếm.

*tên tiếng anh của công ty Lam Ma. Để tên tiếng anh từ giờ luôn nha :>>

Hai trợ lý nhìn bóng lưng ông chủ và thiếu gia bước lên xe chuyên dụng, không biết vì sao đột nhiên có một dự cảm vô cùng thần bí, sau ngày hôm nay, tình hình làm thêm cả tháng trời của họ có thể sẽ có một bước ngoặt. Không chắc chắn nhưng dù sao cũng có nhân vật có thể khiến lão đại chậm trễ công việc...

Suy đoán của hai trợ lý này có được xác thực hay không thì tạm thời vẫn chưa biết, lúc này Lance và Mạc Lý đang ngồi trên chiếc xe huyền phù đến đón họ, hướng về nhà của họ trên đường Ferro. lần đầu tiên hắn tới tinh cầu xa lạ cho nên một đường nhìn chằm chằm bên ngoài, nói đến đây, hắn thật đúng là thất bại, kiếp này tuy rằng hắn trọng sinh ở thời đại tương lai có thể đi lại thoải mái giữa các tinh cầu nhưng cho tới hôm nay, hai kiếp cộng lại thì hắn cũng chỉ đi qua hai tinh cầu, một là Trái Đất còn lại là Aqua Blue. Mạc Lý âm thầm quyết định sau này khi nào có thời gian, hắn nhất định phải đi xem thêm vài hành tinh nữa.

Mạc Lý ngồi trong xe lúc này trên mặt vẫn còn đeo một chiếc kính râm, bởi vì sau khi đeo lên trong phi thuyền, hắn cảm thấy chúng khá hữu dụng nên cứ đeo mãi như vậy. Người tài xế đến đón họ ở ghế lái, mặc dù thỉnh thoảng sẽ tò mò quay lại nhìn nhưng cũng không hề tỏ ra khoa trương.

Tốc độ bay của xe tốc hành khá nhanh, theo thời gian trôi qua, bọn họ dần dần rời khỏi khu thương mại náo nhiệt, đến một khu vực khá yên tĩnh, tuy đường phố ở đây tương đối yên tĩnh nhưng đường xá và một số cơ sở vật chất nhìn tốt hơn nhiều. Cuối cùng, chiếc xe tốc hành dừng lại trước một ngôi nhà.

Lance nghiêng đầu nhìn Mạc Lý nhẹ nhàng cười: "Chúng ta về nhà rồi."

Mạc Lý biết rằng những gì anh trai nói về việc về nhà không có gì sai, bởi vì công ty của anh trai có trụ sở tại đây và khả năng họ trở lại Aqua Blue Tinh để tiếp tục sống trong tương lai là rất nhỏ, ngay cả khi hắn tốt nghiệp Đại học Ska, sau này nên ở lại nơi này cũng sẽ không trở lại Aqua Blue Tinh nữa, cho nên nơi này sẽ là nhà sau này của hắn.

Người lái xe Xun lúc trước cũng xuống xe, đi tới trước mặt Lance, cung kính nói: "Ông chủ, ngài còn phân phó gì nữa không ạ."

Lance lắc đầu: "Không có việc gì, ngày hôm nay tôi không ra ngoài, tôi cho cậu nghỉ ngơi một ngày."

Mạc Lý không để ý lắm đến sự giao tiếp giữa anh cả và người đó, mà ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, không biết bao lâu sau, có một bàn tay đặt lên vai anh, Mạc Lý quay đầu lại thì thấy chính là anh trai , người lái xe trước đó không biết anh ta đang đi đâu.

Hành lý của bọn họ đại khái còn đang ở trên đường đi, cho nên hai người tay không rất thoải mái, Lance một tay ôm Mạc Lý sau đó chân dài đi vào: "Đi, đi, nhìn nhà của chúng ta một chút, anh chắc chắn em sẽ thích nó."

Mạc Lý nghe được anh trai nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút chờ mong, nhưng đối với câu nói thích nhà của anh thì... cũng không nhất định như vậy, hơn nữa yêu cầu của hắn cũng rất cao. Mạc Lý vẫn còn đang nghĩ như vậy nhưng trong một khoảnh khắc đã hoàn toàn biến mất sau khi Lance mở cửa ra, Mạc Lý nhìn cảnh tượng trong phòng khách với sự hoài nghi, và ngay cả đầu óc cũng trở nên trống rỗng, sững sờ. Sau hai giây, hắn quay đầu lại ngu ngốc nhìn anh trai mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »