Mọi người đang đuổi theo "Mạc Lý" đều sẽ không nghĩ đến trong vườn học viện không chỉ có một "Mạc Lý", cho đến khi phát sinh chuyện hai "Mạc Lý" đang bị theo đuổi oan gia ngõ hẹp thế nào lại đột nhiên gặp nhau..... Bọn họ nhìn "Mạc Lý" thứ hai xuất hiện từ từ dừng bước chân......
Còn có nhiều người gan cũng lớn, thật sự đuổi kịp tốc độ "Mạc Lý" đang chạy phía trước, khi đang định kéo cánh tay của "Mạc Lý" qua thì bỗng nhiên thấy một gương mặt cực kì quen thuộc chính là hộ vệ trong đoàn của Mạc Lý, mỗi ngày đều tàn nhẫn ngăn cản bọn họ đến gần Mạc Lý!
Đồng cảnh ngộ với thảm kịch như thế này nhất thời nhiều đếm không xuể, vì thế từ trước đến nay trong học viện luôn yên tĩnh lại thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng.
Lance sớm đã nhận được tin nhắn của Mạc Lý liền dẫn theo hai trợ lý của mình quen cửa quen nẻo hướng đến nơi đã hẹn từ trước. Lance cũng đã từng học ở học viện Cadila mà đi ra ngoài, tuy rằng đã cách rất nhiều năm nhưng đối với Cadila cũng hết sức quen thuộc. Hắn nhìn bốn phía không có ai sau đó liền nhanh chóng vòng qua một bụi cây tươi tốt, nhìn thấy được người đang đứng đó nhìn mình với cặp mắt đen bóng đầy vui vẻ.
Tuy hai trợ lý không hiểu vì sao sếp lại muốn đến nơi này nhưng đi theo sếp luôn không sai, cho nên bọn họ cũng nghĩa vô phản cố chui đầu vô bụi cây kia sau đó...... Ai tới nói với bọn họ vì sao họ lại nhìn thấy mỹ thiếu niên mới vừa rồi đứng trên bục giảng của buổi lễ tốt nghiệp đang cùng sếp nhà mình ôm nhau gắt gao, thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy.......
Khi bọn họ có ý nghĩ đi đến chỗ khác để hai người kia không biết thì mỹ thiếu niên kia nói một câu: "Anh hai, em rất nhớ anh...."
Anh hai? Anh hai!! Hai người trợ lý nghe xong xưng hô cảm giác như sấm sét giữa trời quang, bọn họ quên mất chuyến đi này đến học viện Cadila làm gì sao, nhiệm vụ duy nhất chính là đón em trai sếp về, người đang được sếp ôm gắt gao trong lòng kêu sếp là anh hai...... Nếu đây là sự thật, thế giới này sao lại không khoa học đến vậy được chứ.
Hai vị này đã chịu đả kích quá lớn làm tổn thương tầm mắt không khống chế quét qua khuôn mặt của Lance và Mạc Lý. Bọn họ tìm kiếm nãy giờ cũng không tìm thấy khuôn mặt bình thường không gì đặc sắc của ông chủ nhà mình và mỹ nhân phong tình vạn chủng kia có điểm gì tương tự nhau. Nhưng cả hai đều nhớ rõ sếp nói đến đón là em trai ruột, hai anh em lại lớn lên khác nhau như thế này quả thật không khoa học.
Hai trợ lý còn bận suy nghĩ thì Lance đã sớm nhận ra ánh mắt đánh giá của họ, không khỏi lạnh lùng nhìn qua với ánh mắt hình viên đạn, lập tức làm hai trợ lý thu liễm không ít.
Lát sau Lance lập tức quay trở lại bộ dạng ôn nhu, chậm rãi quay đầu chăm chú nhìn Mạc Lý hiền lành nói: "Anh cũng nhớ em, về sau không bao giờ được rời xa anh nữa."
Tốc độ biến đổi sắc mặt này của Lance thật sự làm hai trợ lý chịu mười phần kinh hách, bọn họ vẫn luôn cho rằng ông chủ nhà mình trời sinh mặt lạnh, căn bản không cười như thế, nhưng hiện tại chính mặt bọn họ nhìn thấy cho nên cảm giác trái tim chịu không nỗi. Ngữ điệu ôn nhu nhẹ nhàng kia, khuôn mặt nhu hoà thế kia...... Ông chủ đang đứng trước mặt không phải bị người khác đánh tráo đấy chứ.....
Thôi kệ....... Nghĩ đến việc sếp đối xử với người kia như thế, nháy mắt bọn họ cảm giác không phải là không thể. Nếu đổi lại là bọn họ có người em trai như vậy, đừng nói là lời hay ý đẹp không thôi mà quỳ rạp trên mặt đất làm trâu làm ngựa cũng cam tâm tình nguyện nha.
Trong lúc hai anh em đang thể hiện tình yêu thương thì tại bụi cây truyền đến động tĩnh, Lance theo phản xạ có điều kiện mà ôm Mạc Lý vào trong lòng nghiêng người che khuất gương mặt của em trai mình.
Mạc Lý đẩy anh hai mình ra, khẽ cười nói: "Không có chuyện gì đâu anh, là Anya." Mạc Lý nép vào lòng ngực anh trai không có chút chướng ngại tâm lý gì, khẳng định là hắn đã đem việc khoảng thời gian phải chờ đợi anh hai và việc anh ấy không để ý hắn trực tiếp tính sổ luôn.
Theo lời Mạc Lý nói, người rốt cuộc tạo ra tiếng động cũng xuất hiện, đúng là Anya.
Đi tới nơi Anya tự nhiên thấy được một màn Lance đang ôm Mạc Lý trong ngực nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ đến trước mặt Lance cười hô một tiếng: "Chào anh."
Nghe Anya chào hỏi hắn, Lance gật gật đầu, tuy rằng nhiều năm qua đi nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được Anya.
Mạc Lý đem đầu từ trong lòng ngực anh trai nâng lên, đặt lên vai của Lance nhìn về phía Anya nói: "Thế nào rồi? Tình huống bên ngoài như thế nào?"
"Hết thảy được tiến hành như trong kế hoạch, chúng ta phái ra rất nhiều người giả dạng thành cậu đi khắp nơi đánh lạc hướng mọi người. Người trong học viện bây giờ đã rời đi gần hết rồi, chúng ta đợi thêm một lát liền có thể ra ngoài." Anya ngữ điệu khôi phục bình tĩnh.
Hai trợ lý nghe xong lời Anya nói đột nhiên không biết nên bày tỏ biểu tình gì, tuy rằng em trai ông chủ lớn lên rất đẹp nhưng cũng không nên ở học viện trốn đông trốn tây, muốn rời khỏi học viện cũng phải phái người nhìn ngó một phen, rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở chứ.
Mạc Lý và Anya nhận thấy biểu tình trên mặt hai trợ lý tự nhiên cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ. Anya nhìn thấy hai người mà anh trai Mạc Lý mang theo liền cười điềm đạm chủ động mở miệng giải thích: "Hai người sợ là không biết đây là truyền thống của học viện Cadila chúng tôi. Đại diện học sinh tốt nghiệp có đeo trước ngực một chiếc huy hiệu thủ khoa có thể tặng người khác, vào ngày tốt nghiệp, bất kể ai cũng đều có thể tiến đến xin huy hiệu, thủ khoa có thể lựa chọn cho hoặc không cho."
Hiển nhiên hai trợ lý đối với Anya thoạt nhìn trông tuấn tú ôn nhã thì rất có hảo cảm, sau khi nghe Anya giải thích xong, tuy Anya nói không quá rõ ràng nhưng bọn họ vẫn ngầm hiểu được hàm ý bên trong.
Ngày tốt nghiệp cơ bản cũng giống như ngày thông báo, ngay lúc này hướng đến học sinh nổi tiếng ở học viện xin huy hiệu không thể nghi ngờ đây là một loại hành vi ám chỉ, mà thủ khoa lựa chọn cho hay không cũng đại biểu hắn có đáp ứng làm quen với đối phương hay không, có một thông lệ như thế cũng khó trách em trai ông chủ trong ngày hôm nay phải chịu khổ bị chặn đường truy đuổi như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai trợ lý không khỏi đồng thời thở dài, không nghĩ tới, học viện Cadila nghiêm cẩn cư nhiên cũng có truyền thống lãng mạn như vậy. Đương nhiên bọn họ không biết là, lúc ban đầu là do thủ khoa học viện đem huy hiệu tặng cho các học đệ học muội không phải là để thổ lộ mà là một loại kỳ vọng đối với học đệ học muội, nhưng hành vi này thay đổi ý nghĩa từ khi nào thì không ai biết được.
Lance nghe được lời nói của Anya nhưng cũng không nói lời nào, hắn cũng tốt nghiệp ra từ học viện Cadila cho nên cũng rõ ràng truyền thống ở đây, cho nên khi nghe thấy tiếng người tiến vào hắn mới khẩn trương như vậy. Lance cuối đầu đang định nói gì đó với Mạc Lý nhưng lại đột nhiên dừng lại, hắn nhìn trước ngực Mạc Lý, trầm giọng nói: "Huy hiệu của em đâu rồi?"
Mạc Lý cũng cúi đầu nhìn trước ngực rỗng tuếch của mình, ngẩng đầu nhướng mày cười: "Đồ quan trọng như thế, em sao có thể ngốc mà treo ở vị trí dễ tìm thấy như vậy được." Theo lời Mạc Lý, hắn búng tay nói: "Anya."
Anya nghe Mạc Lý gọi, ngừng lại một chút mới đi ra phía trước, từ trong lòng lấy ra huy hiệu còn mang theo chút nhiệt độ cơ thể. Huy hiệu màu vàng kim tinh xảo nằm trong lòng bàn tay hắn loé lên ánh sáng nhạt, hắn cầm huy hiệu đang định nói gì đó thì huy hiệu liền bị một bàn tay không do dự cầm đi, Anya ngẩng đầu nhìn huy hiệu bị lấy đi trước mắt, há miệng thở dốc rốt cuộc không phát ra tiếng nào.
Lance đem huy hiệu của Mạc Lý cầm trong tay thần sắc như thường nói với Mạc Lý: "Huy hiệu này anh giúp em giữ để không bị mất."
Mạc Lý nhìn động tác sạch sẽ lưu loát của anh trai không khỏi nghĩ......anh trai khi nào xem trọng huy hiệu thủ khoa này như vậy. Nếu hắn nhớ không lầm, năm đó anh trai hắn đem huy hiệu thủ khoa về nhà sau đó trực tiếp ném cho hắn chơi, chỉ là hắn nghĩ huy hiệu có ý nghĩa kỉ niệm nên vẫn giữ cho đến tận bây giờ.
Giải quyết vấn đề huy hiệu xong, mấy người hàn huyên trong chốc lát thì ở bụi cây lại chui vào thêm hai người, hai người mặc bộ y phục màu trắng, trên cánh tay còn cầm bộ tóc giả màu đen, đúng là thành viên trong đoàn bảo vệ đã giả dạng "Mạc Lý". Sau khi bọn họ chui vào nhìn mọi người một vòng liền lập tức hướng về phía Mạc Lý và Anya: "Đại ca, An nhị ca, hiện tại mọi người có thể ra ngoài."
Đại ca.... An nhị ca..... Trong khoảng thời gian ngắn, hai trợ lý bao gồm Lance sắc mặt không khỏi kinh ngạc, trước đó Mạc Lý kêu tên Anya nên không chỉ Lance mà hai trợ lý cũng đều biết tên gọi của Anya, cho nên với xưng hô An nhị ca tuyệt đối là gọi Anya không sai, đến nỗi xưng là đại ca....... Trừ bỏ Anya thì chỉ có thể là.......
Chết cha, không xong! Mạc Lý không nghĩ tới mình nguỵ trang nhiều năm cư nhiên bởi vì việc ngoài ý muốn thế này mà bị huỷ trong chốc lát, hắn có chút kinh hãi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh trai mình, chỉ thấy anh dùng ánh mắt thâm thuý nhìn chăm chú mình, nhìn thấy hắn xem anh, anh nhàn nhạt nói một câu: "Trở về lại nói sau."
Trở về nói sau. Những lời này ở trong tai Mạc Lý tự động phiên dịch thành trở về tính sổ, tâm tình của hắn lập tức rối rắm, vốn dĩ chờ anh trai trở về là tin tức tốt, nháy mắt cũng xem như là tin tức không tốt. Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn hai tiểu đệ không linh hoạt một cái, đẩy lùm cây đi ra ngoài.
Mà hai tiểu đệ kia không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy đại ca trừng mắt liếc bọn họ một cái tức khắc trong lòng liền khẩn trương, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, bọn họ lỡ chọc giận đại ca mất tiêu rồi! An nhị ca nhất định sẽ quánh chết bọn họ. Không không, không đợi An nhị ca oánh bọn họ, nghĩ đến việc bọn họ tự nhiên chọc giận đại ca thì chính bọn họ cũng muốn đánh chết mình. Bọn họ chỉ muốn làm cho đại ca cao hứng, nhưng không hiểu sao không cẩn thận liền chọc giận đại ca..........
Tuy hai tiểu đệ rối rắm nhưng cũng biết hiện tại không phải thời điểm để thả lỏng, bọn họ đã chọc giận đại ca như vậy càng phải biểu hiện thật tốt mới được, tuyệt đối không thể để thời điểm yểm hộ đại ca rời đi xảy ra bất cứ sơ xuất ngoài ý muốn gì.
Ôm ý nghĩ như vậy, ở đường đi kế tiếp, hai tiểu đệ biểu hiện vô cùng nhạy bén, hơn nữa dọc đường đi bố trí thật tốt tuyến đường, đều đi đường nhỏ, mỗi một đoạn đường đều xác định trước xem có người hay không cuối cùng đoàn người vô cùng thuận lợi rời khỏi học viện Cadila.
Mà dọc đường đi này, bọn họ gặp được các thành viên khác của đoàn hộ vệ không chỉ một hai lần, sau khi những hộ vệ đó thấy Mạc Lý, đôi mắt loé sáng chạy đến trước mặt Mạc Lý và Anya cung kính kêu một tiếng: "Em chào đại ca! Em chào An nhị ca!" Điều này làm cho thần sắc hai trợ lý càng thêm vi diệu.
Mạc Lý lúc này quả thật cảm thấy biết vậy chẳng làm, ngày thường hắn vì cái gì mà phô trương chú ý như vậy chứ, hơn nữa gây chú ý thì chú ý đi, trước kia vẫn luôn có thói quen hưởng thụ sự bảo hộ, cư nhiên hôm nay anh trai đến học viện sẽ có khả năng nhìn thấy điều này thế mà hắn lại không nghĩ đến, quả thực tự làm bậy không thể sống.
Lúc sau rốt cuộc cũng đưa Mạc Lý lên xe huyền phù, đoàn hộ vệ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mạc Lý đã ngồi lên xe sẽ không cần lo lắng cái gì nữa, chẳng sợ lúc này bị người khác nhìn thấy, chỉ cần xe huyền phù bay lên không ai có thể đuổi kịp.
Mạc Lý ngồi trên xe của nhà mình, bởi vì hôm nay biết anh trai trở về nên không có lười biếng, sáng sớm đã tự chạy xe đến học viện. Trên xe có anh cùng hai trợ lý và Mạc Lý vừa hay vừa vặn cho nên ngoài xe không chỉ có đoàn hộ vệ mà còn bao gồm cả Anya.
Thành viên đoàn hộ vệ có chút tranh đua nên có vài người còn chưa tốt nghiệp học viện Cadila cũng có một vài người ở học viện khác cho nên lúc ly biệt không quá mức buồn phiền, bọn họ nhìn Mạc Lý ngồi ở trong xe nghĩ đến hôm nay là ngày cuối gặp cậu không khỏi có chút đỏ hốc mắt. Trong đó, một thành viên nhìn sườn mặt của Mạc Lý ngồi trong xe trong lúc nhất thời trong lòng dâng lên loại cảm xúc xúc động, nhiều năm như vậy, hắn chỉ có thể yên lặng bảo vệ người này, tâm ý của mình đều không dám nói ra nhưng bây giờ khả năng không còn gặp được Mạc Lý nữa, trong lòng hắn dâng lên dũng khí trước nay chưa từng có, thúc hắn mở miệng...... Nhưng vào lúc này một bàn tay có lực chặt chẽ đặt ở trên vai hắn.
Hắn quay đầu nhìn liền thấy ánh mắt lạnh lùng của An nhị ca không khỏi giật mình, hắn sao có thể quên được, thời điểm hắn gia nhập đoàn hộ vệ đã viết đơn cam kết, bảo đảm từ bỏ việc theo đuổi Mạc Lý, đội hộ vệ tuy rằng có thể đến gần Mạc Lý nhưng trên thực tế lại mấy đi tư cách theo đuổi cậu, một khi trái với lời hứa, Anya tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Khi thành viên này thất thần thì chiếc xe huyền phù của Mạc Lý đã khởi động, chậm rãi rời khỏi mặt đất một khoảng, Mạc Lý đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Anya: "Chạng vạng hôm nay tớ sẽ đến bến tàu bay, đi trước cậu một bước, hẹn gặp lại cậu ở hành tinh Filo."
Anya nhìn khuôn mặt Mạc Lý, mỉm cười gật gật đầu: "Được, hẹn cậu tại hành tinh Filo."
"Còn có các cậu, cũng đi đến hành tinh Filo thì chúng ta có thể gặp nhau. Còn việc hôm nay, mọi người đều vất vả, tôi có thể thành công thoát khỏi vòng vây ít nhiều đều dựa vào các cậu." Tầm mắt Mạc Lý vừa chuyển nhìn đến các thành viên trong đoàn hộ vệ.
Nhìn đôi mắt đen nhánh mang ý cười của Mạc Lý, nghe Mạc Lý chân thành cảm ơn, trong tức khắc mọi người trong đoàn hộ vệ đều hết mệt mỏi, lập tức khôi phục tinh thần gấp trăm lần.
Cuối cùng, thời điểm xe huyền phù của Mạc Lý sắp rời đi, phía sau vang lên tiếng hô vang dội chỉnh tề: "Đại ca đi mạnh khoẻ."