Chương 47: Ước định

Trọng Sinh Tinh Tế Vạn Nhân Mê - Chương 47: Ước định

Trong nháy mắt, Lance về nhà đã được mấy ngày rồi, nghĩ đến anh trai nhà mình thật vất vả mới về được một chuyến đã thế thời gian ở nhà còn không tới mười ngày. Chính vì vậy, Mạc Lý đem tất cả mọi công việc đều quăng ra sau đầu, trong khoảng thời gian này liền toàn tâm toàn ý chơi với anh trai, ngay cả đấu trường cũng không đăng nhập lần nào. Nhưng có phải ảo giác hay không mà sau khi anh trai trở về cứ nhìn chằm chằm mình không rời mắt. Cái ánh nhìn này, ở gần thì không nói làm gì nhưng mặc kệ hắn đang làm gì, khi ở trên lầu, khi ở vườn, chỉ cần hắn quay đầu lại sẽ bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh. Tuy ánh nhìn của anh lúc nào cũng ôn nhu nhưng không biết vì sao Mạc Lý cứ có cảm giác quái quái nhưng không thể nói được là quái ở chỗ nào.

Ngoại trừ việc anh ấy đam mê nhìn chằm chằm hắn thì dường như anh ấy còn có sở thích đυ.ng chạm da thịt, hở xíu là ôm hắn vào lòng. Đối với việc này, anh ấy giải thích là vì sắp tới rời đi thì không còn được ôm nữa, với cái lí do này Mạc Lý vừa bắt đắc dĩ vừa buồn cười nhưng nghĩ đến anh trai ở nhà cũng không được bao nhiêu cho nên mấy kiểu hành vi đó hắn đều nhịn. Mặc dù vậy không thể nói việc anh về là việc không tốt vì từ khi anh về hắn liền khôi phục trạng thái áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, dịch dinh dưỡng có người đút đến tận miệng quả thật quá hạnh phúc. Mạc Lý cảm giác tuy rằng lần này anh hai về chỉ có mấy ngày nhưng chờ đến khi anh ấy rời đi có thể hắn phải mất một quãng thời gian dài mới thích ứng lại được. Nghĩ như thế, Mạc Lý bất tri bất giác thở dài một hơi.

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Âm thanh trầm ấm vang lên bên người, đồng thời một bàn tay quen cửa quen nẻo đáp trên vai của hắn, nhân cơ hội đem hắn ôm vào lòng.

Mạc Lý sửa lại tư thế cho thoải mái rồi dựa vào lòng ngực anh hai mà thở dài, hội chứng đυ.ng chạm da thịt lại phát tác nữa rồi nhưng trên mặt hắn vẫn trả lời vấn đề của anh hai nhà mình: "Em đang suy nghĩ, khi anh ở nhà thì em sướиɠ như thế này nhưng khi anh đi rồi thì có lẽ em sẽ không thích ứng được."

Lance nghe vậy trầm mặc một lát, Mạc Lý ôm lấy cánh tay anh ấy, cùng lúc đó anh cúi đầu để trên vai hắn. Mạc Lý cảm thấy có điều gì đó không đúng muốn xoay người lại nhìn xem anh hai rốt cuộc bị làm sao nhưng lại bị cái ôm của anh ngăn cản.

"Anh hai?" Mạc Lý thử nói.

"Anh đây."

"Anh làm sao vậy?" Mạc Lý thật cẩn thận hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là...... Anh có chút luyến tiếc em." Thanh âm Lance có chút khàn khàn trả lời.

Nghe được âm thanh này, Mạc Lý cảm giác trái tim mình bị đâm một chút, hắn biết điều mình vừa nói khiến anh hai càng áy náy và tự trách, vội vàng cười ha ha nói: "Anh hai, hồi nãy là em giỡn á, năng lực thích ứng của em mạnh lắm, ở một mình cũng vô cùng thoải mái nha. Dù sao em trai anh cũng lớn vậy rồi, tự lo cho bản thân là việc hết sức bình thường, anh hai đừng có nghĩ nhiều nha....."

Lance lẳng lặng nghe Mạc Lý lải nhải giải thích cũng không chen ngang, đến khi Mạc Lý nói xong hắn mới nói: "Tiểu Lý, em đồng ý với anh một chuyện được không?"

"Anh cứ nói, mặc kệ là chuyện gì em cũng đảm bảo sẽ đáp ứng được hết." Mạc Lý thật vất vả mới chờ được anh hai lên tiếng nên không thèm để ý là việc gì liền vội vàng vỗ ngực bảo đảm.

Lance nghe thấy thế lại cười rồi ngẩng đầy lên nghiêm túc nhìn em trai chăm chú: "Nghe anh nói nè, chờ khi em tốt nghiệp ở học viện Cadila xong liền học ở trường cao đẳng gần anh xíu được không, không cần học quá xa đâu."

Lance nói ra yêu cầu liền lẳng lặng chờ đáp án từ Mạc Lý, nếu lúc trước hắn biết sau khi hắn rời đi không lâu thì Mạc Lý phải sinh hoạt một mình không ai chăm sóc, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn học viện có khoảng cách xa xôi như học viện Ska, nhưng hiện tại ván đã đóng thành thuyền nói gì cũng đều chậm, bỏ lỡ mấy năm nay rồi hắn hối tiếc cũng không còn kịp nữa nhưng hắn không muốn sau này lại bỏ lỡ. Hắn thật sự muốn thời gian sau này hắn và Mạc Lý có thể ở bên nhau, chiếu cố chăm sóc cho Mạc Lý.

Mạc Lý nghe anh trai nói thì sửng sốt một lát, không nghĩ đến anh ấy sẽ đưa ra yêu cầu này, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ kĩ cũng không phải việc gì lớn, hơn nữa sự chờ mong mãnh liệt trong mắt anh hai khiến cho hắn không chút do dự gật đầu: "Được, em đồng ý với anh!"

Lance nghe vậy cuối cùng cũng cười: "một lời đã định."

"Vâng! Một lời đã định."

Sau khi đã hứa hẹn xong, những ngày kế tiếp hai anh em sống chung càng thêm hài hoà, nhưng thời gian gặp nbau luôn ngắn ngủi, vào ngày cuối cùng ở lại của Lance hắn mới sực nhớ ra mấy món mà bạn cùng phòng hắn đã yêu cầu. Nếu không phải nhờ lấy cái này làm điều kiện trao đổi thì có thể lúc nào hắn vẫn còn chưa đi được.

Tuy đã đồng ý với yêu cầu của các bạn nhưng Lance một chút cũng không muốn em trai bảo bối của mình mệt cho nên ba phần canh chủ yếu vẫn là do Lance động thủ, Mạc Lý chỉ cần ở tại hiện trường chỉ đạo là được, đương nhiên là ở bước nêm nếm gia vị cuối cùng vẫn là bản thân Mạc Lý xuất chiêu.

Cách làm canh rất đơn giản chỉ cần phương pháp làm đúng là hương vị làm ra cũng không kém cạnh phần nào. Sau khi hoàn thành mấy nồi nước, Lance nếm hương vị cảm thấy không khác biệt lắm liền đem để vào hộp đông lạnh bao kín lại để mang gửi về trường.

Giải quyết xong một việc lớn, Lance cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn cầm trên tay ly nước màu lam nhạt trên bàn nhìn qua bên kia bàn có thêm một ly khác giống y hệt, hơi hơi mỉm cười uống xuống một ngụm nước.

......

Trong lúc Mạc Lý đang chuyên tâm ở cạnh Lance liền không đăng nhập đấu trường một lần nào cả. Tại đấu trường, Kỳ Tích Chi Mộ vô cùng buồn bực nha, hắn không hiểu vì chuyện gì mà đại ca mấy ngày liên tiếp đều không xuất hiện, có chuyện gì xảy ra sao? Trước giờ chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy nha.

Bởi vì không tìm thấy tung tích đại ca đâu, phương thức liên hệ với đại ca lại quá ít cho nên hắn chỉ có thể lo lắng suông, nhưng cùng lúc đó, Kỳ Tích Chi Mộ

chú ý cái đuôi luôn đi theo đại ca là Anya lại hiếm khi không thể hiện sự nóng nảy như trước nữa. Lạ à nha, chắc chắn đối phương biết chút gì đó rồi. Vì thế hắn bất chấp trước giờ hai người luôn mâu thuẫn với nhau liền hạ mình chạy tới hỏi thăm tin tức.

Anya tuy lúc này đang còn trên phi thuyền nhưng phòng của hắn lại cực kì xa hoa. Cái gọi là xa hoa chính là bên trong được bày trí mà phòng cao cấp bình thường cũng không có được, bao gồm cả khoang dinh dưỡng để đăng nhập đấu trường. Tuy đang trong chuyến hành trình dài nhưng mỗi ngày hắn vẫn đều đặn đăng nhập đấu trường.

Lúc này Anya vừa mới kết thúc trận đấu, Kỳ Tích Chi Mộ liền tiến đến trực tiếp đi vào thính phòng, liếc mắt nhìn thấy bộ dạng của đối thủ mới đấu cùng Anya liền không khỏi trầm mặc một chút. Hắn có cảm giác lúc này đến hỏi Anya không phải là thời điểm tốt, có vẻ như tâm trạng của Anya không được tốt lắm.

Hỏi sao hắn biết hả? Liền nhìn đối thủ của Anya đang ngã trên mặt đất, bộ cơ giáp bị phá tan tành thì hiện tại tâm tình của Anya có quỷ mới thấy tốt. Thấy Anya sắp chuẩn bị đấu tiếp Kỳ Tích Chi Mộ vội vàng phát tín hiệu cho cậu ấy, hắn nhìn Anya trên sân đấu đang ngẩng đầu hướng về phía mình, nháy mắt một cái liền xuất hiện ở trước mặt hắn.

Kỳ Tích Chi Mộ nhìn Anya đưa ra bộ mặt không cảm xúc cũng có chút xấu hổ, trước kia hắn nói chuyện với Anya trong tối ngoài sáng đều có chút tranh đấu khó có khi nào lại có việc cần đối phương giúp liền cảm thấy cả người không được tự nhiên. Mặc dù vậy nhưng nghĩ đến đại ca hắn vẫn muốn quan tâm cho nên Kỳ Tích Chi Mộ cố gắng nặn ra gương mặt tươi cười nói: "Hey~ Người anh em, tôi tìm cậu định hỏi tí chuyện nè?"

Anya quét mắt liếc nhìn Kỳ Tích Chi Mộ một cái, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì?"

"À, cái kia....một khoảng thời gian dài không thấy đại ca online, người anh em có biết đại ca bị làm sao không vậy? Tôi biết cậu cùng đại ca có biết nhau bên ngoài cho nên tôi cũng chỉ biết hỏi cậu. Hả? Ủa? Người đâu rồi?" Vốn dĩ hắn đang cố vắt óc nghĩ nên nói thế nào cho dễ nghe chút thì Kỳ Tích Chi Mộ bỗng nhiên phát hiện trước mặt không còn ai cả, cùng lúc đó trên sàn đấu phát ra tiếng 'Oanh', Kỳ Tích Chi Mộ quay đầu nhìn thì thấy một cơ giáp đang ngã trên đất gian nan muốn bò dậy nhưng đáng thương là tên đó còn chưa đứng lên lại bị một nấm tay hung hăng đập xuống khiến người xem không khỏi có cảm giác đồng tình. Mà cái tên đang gây bạo hành kia chính là Anya mới nãy còn đang đứng trước mặt Kỳ Tích Chi Mộ.... Xem ra hắn thấy tâm trạng Anya không tốt đều không phải là ảo giác, hơn nữa tâm tình không tốt kia có khi nguyên nhân lại có liên hệ tới đại ca nhà mình.

Không thể không nói, Kỳ Tích Chi Mộ đoán thật sự không sai. Vốn dĩ thời điểm ở cùng Mạc Lý tâm tình Anya còn rất tốt, hắn luôn nghĩ tuy rằng thời gian này tạm thời tách khỏi Mạc Lý nhưng hai người có thể video call nói chuyện phiếm với nhau, hơn nữa phần lớn thời gian đều có thể ở chung với Mạc Lý ở đấu trường bởi vì hầu hết thời gian Mạc Lý đều ở đấu trường.

Anya đều đã tính toán tốt cả nhưng chỉ mới mấy ngày đầu, đúng là hắn mỗi ngày đều thấy Mạc Lý ở đấu trường, hai người còn có thể video call cho nhau trong chốc lát nhưng đến một ngày nào đó, hết thảy mọi chuyện đều thay đổi hoàn toàn. Ở đấu trường hắn không thấy bóng dáng Mạc Lý đâu cả, trong khoảng thời gian này Mạc Lý không đến đấu trường nhưng ngay cả khi hắn liên lạc với cậu ấy thì đối phương cũng không để tâm như trước nữa. Tất cả mọi chuyện nguyên nhân còn có thể là gì, chỉ có thể là do anh trai Mạc Lý đã trở về, Mạc Lý muốn ở cạnh anh trai.

Anya biết tâm tình này của mình không đúng nhưng hắn không cách nào khống chế được. Anh trai Mạc Lý ở trong lòng cậu ấy chiếm phân lượng quá nặng cho dù hắn biết cả hai là người thân nhưng hắn vẫn không sao khắc chế được cảm giác ghen tỵ trong lòng mình. Điều duy nhất hắn cảm thấy may mắn chính là có lẽ khoảng thời gian này hắn rời khỏi Mạc Lý ngược lại chính là việc tốt, bởi vì hắn sẽ không đem suy nghĩ trong lòng mình lộ ra. Rốt cuộc thì người đó là anh trai của Mạc Lý, bất luận ở phương diện nào thì hắn đều phải nỗ lực lấy lòng, hắn không muốn bản thân vô tình để lộ ra sự ghen ghét mà làm hỏng mọi chuyện.

Sau khi giải quyết xong mấy đối thủ, Anya đem thể lực tiêu xài không còn gì thì mới cảm thấy trong lòng bình tĩnh một chút, hắn ngẩng đầu hướng đến thính phòng nhìn thoáng qua Kỳ Tích Chi Mộ sau đó liền lập tức rời khỏi đấu trường.

Kỳ Tích Chi Mộ bị cho ăn bơ toàn tập......