Tự tạo nghiệt không thể sống, lần đầu tiên có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai chỉ có thể nói là đáng đời.
Đi cả một buổi chiều, lại bị mấy tên lái buôn làm tức chết, Hàn Hiểu cảm thấy hơi mệt, hai đứa nhỏ giống như có chuyện gì cần phải làm, vừa ăn cơm trưa xong liền cùng với phu nhân Lilith không thấy bóng dáng đâu nữa, mà Công tước Akasi cũng có chút công sự cần phải xử lý, cuối cùng chỉ có mình Hàn Hiểu trở lại phòng ngủ, định ngủ một giấc.
Cả phòng ngủ vô cùng im ắng, rất lớn, nhưng lại không hề hiện ra trống trải, vừa bước vào cửa, Hàn Hiểu liền chú ý đến chậu cà chua nhỏ đã được đặt ở trên bàn, lá xanh mơn mởn, quả thì đỏ rực.
Hàn Hiểu đi đến bên cạnh bàn, nằm bò ở trên bàn, vừa nhẹ nhàng vuốt ve những trái cây đỏ rực, trong đầu lại hiện ra cuộc sống 20 mấy năm ở trên Địa Cầu.
Bận rộn đầy cực khổ nhưng luôn tràn đầy hy vọng, vì đề kiếm tiền học phí và tiền sinh hoạt, thắt lưng buột bụng, cuộc sống mà hơn nửa tháng cũng không hề được nhìn thấy đồ ăn mặn, thỉnh thoảng một hai bữa bạn học không thể nào nhìn tiếp được nữa, liền giúp đỡ cậu, nhưng không biết tại sao so với cẩm y ngọc thực như bây giờ, cậu lại đặc biệt hoài niệm những đồ ăn đơn sơ hồi đó.
Bản thân mình thật sự không phải là người hưởng phúc, Hàn Hiểu nhịn không được tự giễu mình.
Nhìn thấy trái cây đỏ rực, Hàn Hiểu cam thấy bản tính ăn hàng của mình lại xuất hiện rồi, đặc biệt là những thực vật gần giống như trên Địa Cầu, cậu không nhịn nổi nữa cắn một cái.
Rỏ ràng biết đây không phải là cà chua ở trên Địa Cầu, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà hái một quả bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, hương vị chua ngọt như mong muốn không xuất hiện, Hàn Hiểu có chút thất vọng, nhưng bởi vỉ hương vị chua ở trong miệng có nét giống với cà chua, cậu vẫn nuốt xuống.
Ai! Đáng tiếc, nó không phải cà chua.
Mấy phút sau Hản Hiểu cảm thấy một trận hoảng hốt, cậu không nhịn được ngáp mấy cái, cậu nhíu mày, thân thể bây giờ của cậu sao lại kém như vậy chứ, không lên, mặc kệ, vẫn là nên đi ngủ đi! Nghĩ đến đây, Hàn Hiểu thay đồ ngủ, nằm lên giường, hình như vừa đặt mình xuống liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Công tước Akasi xử lý xong công sự thì đã sắp đến giờ cơm tối rồi, biết được tới bây giờ mà Hàn Hiểu vẫn còn chưa ra khỏi phòng ngủ, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một dự cảm bất thường.
Nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ, mở cửa, nhìn thấy Hàn Hiểu nằm ở trên giường, anh thở ra một hơi thật sâu, nhưng rất nhanh thì tim đã nhảy lên nữa rồi.
Chỉ nhìn thấy Hàn Hiểu nằm trên giường nhưng sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, cái tay nhỏ nắm chặt lấy chăn, ngủ cực kỳ không an ổn.
Akasi dùng tay sờ thử nhiệt độ cơ thể của Hàn Hiểu, nhiệt độ nóng rực khiến anh căng thẳng, vội vã liên lạc với Nayar, vừa quay đầu đúng lúc nhìn thấy chậu cà chua nhỏ ngoài hành tinh đang để ở trên bàn,
trong chốc lát anh liền hiểu rõ nguyên nhân.
Ngàn phòng vạn phòng vậy mà anh lại quên mất phải phòng chính Hàn Hiểu, anh hoàn tòan quên mất cô vợ nhỏ của anh là tiểu tham ăn luôn có hứng thú với những thứ xinh đẹp, hơn nữa cậu hoàn toàn không có kiến thức thường thức bình thường, như hôm nay trở thành thế này, ai! Hy vọng sau khi em ấy tỉnh dậy sẽ không tức giận quá lâu………..!
Rất nhanh thì Nayar đã mang dụng cụ y khoa tới, còn dẫn theo một đám người gặp nhau giữa đường vào phòng ngủ, vợ chồng Akasi.
Vừa bước vào, hai đứa nhỏ liền trẻo lên trên giường, trong đôi mắt đầy căng thẳng có mang theo sự tự trách, không nên để cho mẹ ở một mình, thể chất của mẹ rất dễ xảy ra chuyện.
“Akasi, bé dễ thương sao rồi, buổi trưa không phải đang rất tốt sao!” Lilith lo lắng hỏi
Akasi bất đắc dĩ nhìn chậu cà chua nhỏ ở trên bàn.
“Đó không phải là quả A Lỗ sao!” vừa nghe nói Hàn Hiểu xảy ra chuyện, Lilith liền theo mọi người vào phòng ngủ, cô không hề chú ý đến việc trong phòng ngủ lại nhiều thêm một chậu cây, “Cái này………..Cái này bé dễ thương sẽ không phải là trúng độc A Lỗ chứ! Nhưng người có sức miễn dịch kém với quả A Lỗ thì rất ít, trong 1 vạn người mới xuất hiện 1 người! Hơn nữa nghe nói quả A Lỗ tuy rằng rất đẹp nhưng hương vị rất tệ, người bình thường sẽ không đi ăn thử, đây là kiến thức thông thường! Bé dễ thương như thế nào còn………!” Đi ăn, mà còn trúng độ nữa.
May mắn của bé dễ thương sẽ không kém đến vậy chứ!
Rất đáng tiếc, sự thật đã chứng minh may mắn của Hàn Hiểu còn kém hơn trình độ này nữa.
Nayar kiểm tra xong, xác nhận Hàn Hiểu trúng độc A Lỗ, hơn nữa còn là độc cao, có thể nói sức miễn dịch của thân thể cậu với quả A Lỗ rất kém, nhất thời mọi người trong phòng đều không nói gì cả.
“Công tước, tôi đã tiêm thuốc làm giảm độc tính, nhưng loại thuốc này không thể tiêu trừ độc tính của A Lỗ, thuốc giải của A Lỗ cần phải dựa vào thể chất của từng người mà phối dược, nhưng mà lấy mức độ trúng độc của phu nhân mà nói cậu ấy không chống đỡ nỗi tới lúc phối xong thuốc giải, ngài xem cái này………”
Nayar báo cáo kết quả khám bệnh theo đúng sự thật cho Công tước, trên mặt không có bao nhiêu lo lắng, chuyện này với anh mà nói thực ra vẫn có cách giải quyết rất hay.
“Ừ, ta biết rồi.”
Thực ra khi biết được Hàn Hiểu có thể ăn trúng A Lỗ, và sau khi được phát hiện kịp thời, trái tim của Akasi cuối cùng cũng đã bỏ xuống được, nhưng cái làm anh đau đầu bây giờ, chính là đợi sau khi giải độc xong, Hàn Hiểu có thể sẽ khó chịu với anh một thời gian không…..!
Lúc này hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh Hàn Hiểu cũng ra quyết định, tụi nó xuống giường, đi đến trước mặt Akasi, giọng điệu mang theo uy hϊếp nói: “Không cho phép làm mẹ đau, nếu không thì cả đời này cha cũng đừng nghĩ đến chuyện đυ.ng vào mẹ!” Nói xong liền theo đám người đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhất thời cả phòng ngủ đều im ắng, Hàn Hiểu nằm ở trên giường, có thể nói là xấu hổ muốn chết! thật ra sau khi Nayar tiêm thuốc cho cậu thì cậu đã tỉnh, nhưng cậu không có mặt mũi để mở mắt, mỗi một câu nói của mọi người trong phòng quả thật giống như là những nhát dao đâm vào người cậu, mà nhát nào nhát nấy đều là chí mạng.
Trúng độc nặng!
Ông trời ơi! Rốt cuộc nhân phẩm của cậu bị làm sao vậy! Cái tỷ lệ 1 vạn người chỉ xuất hiện 1 người này, cậu đều đυ.ng phải chứ, sớm biết như vậy lúc trước liền khẽ cắn môi tiết kiệm 2 đồng, mua vé số gì đi, như vậy thì 20 mấy năm kiếp trước của cậu cũng đâu có cực khổ như thế.
Ô…….thì ra cái chuyện cà chua ngoài hành tinh có độc hơn nữa còn rất khó ăn, ở trên hành tinh này ai cũng biết, chỉ có một mình cậu ngây ngốc ăn nó, tốt xấu gì lúc đầu cậu cũng nên tìm một người nào đó hỏi thứ ăn rốt cuộc có ăn được không!
Cậu bi ai mà phỏng đoán có thể không bao lâu nữa, mỹ danh ham ăn không có kiến thức thông thường như cậu sẽ bay đến toàn vũ trụ, thật sự không còn mặt mũi mà gặp ai nữa rồi.
Hàn Hiểu nhắm mắt trốn tránh sự thật, nhưng lời của hai bánh bao nhà mình lại khiến cậu kinh ngạc, hai bánh bao đang nói cái gì nhỉ? Cái gì gọi là “Không cho phép làm đau mẹ” có nghĩa là gì? Tuy rằng cậu một bụng đầy nghi ngờ, nhưng giờ phút này lại không dám mở miệng đi hỏi, dù sao cậu vẫn còn đang “ngủ” mà!
Thanh âm của hai bánh bao hạ xuống, Hàn Hiểu nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó là âm thanh của bị đóng lại, Hàn Hiểu nhẹ nhàng thở ra, túm lấy chăn che lại đầu, định chia buồn một chút cho
danh tiếng của mình đã bị người dân Landis xem thường, đột nhiên bên cạnh truyền tới âm thanh đầy rộn ràng, cậu xốc chăn lên, mở mắt ra, lập tức bị dọa ngồi dậy.
“Anh………Anh muốn làm gì?” giọng của Hàn Hiểu phát run rồi.
“Ân! Sao rồi, không định giả ngủ tiếp nữa à!” Akasi ở dưới giường nho nhã đem từng chiếc áo chiếc quần đã cởi ra vứt ở trên mặt đất lại vừa trêu tức hỏi.
“Anh đừng có lạc đề, anh cởi………..cởϊ qυầи áo là muốn làm gì?” Trời ơi, còn có thể tiếp tục giả vờ nữa sao, giả nữa là mình **rồi.
“Giải độc cho em!” Lại thêm một bộ đồ tràn đầy khí chất quý tộc
nằm ở trên sàn.
“Giải độc cần phải cởϊ qυầи áo sao!” Anh đừng có cởi nữa!” Hàn Hiểu quả thật đang hét lên.
Tuy rằng cơ thể của Công tước rất đẹp, nhưng Hàn Hiểu không có tâm trạng để thưởng thức, sau khi toàn bộ quần áo nữa người trên của Công tước đều rơi xuống đất, anh lại đem tay để ở trên chăn, Hàn Hiểu cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.
Công tước Akasi cười với Hàn Hiểu, nhất thời cảnh sắc tươi đẹp bán ra xung quanh, Công tước triển khai toàn bộ vẻ đẹp đầy yêu mị của mình.
Ông trời! Cái khuôn mặt này xuất hiện trên người một người đàn ông quả thật quá lãng phí rồi, nhưng mà đáng tức giận hơn nữa đó chính là cái khuôn mặt yêu nghiệt như thế này lại không hề có một chút nữ khí nào, thật sự quá nghịch thiên rồi! Vậy những người lớn lên bình thường giống như cậu còn có thể sống nữa không đây!
“Bà xã, anh nghĩ em dám ăn quả A Lỗ vào trong bụng, như vậy khẳng định em không biết độc của A Lỗ là độc gì đi!?” Công tước ngừng một lát, sau đó mỉm cười tiếp tục nói: “Tình độc, độc của A lỗ là tình độc!”
Hàn Hiểu nghe thấy, sét đánh ngang tai.
Ông trời ơi! Hàn Hiểu tôi với ông có mối thù gì hay sao! Sao lần nào ông cũng 5 lần 7 lượt chống đối với tôi!
Tự tạo nghiệt không thể sống, lần đầu tiên là cậu tự mình đi đến trước mặt Công tước bị hạ xuân dược, làm giải dược cho Công tước, lần này càng thảm hơn nữa, cậu vậy mà lại tự mình ăn xuân dược, sau đó Công tước vẻ mặt cao hứng định làm giải dược cho cậu, nói tóm lại, ngoại trừ Hàn Hiểu cậu chịu thiệt ra, thì cũng chỉ có mình cậu chịu thôi.
Hai chuyện này để chung lại, cái nào ngu hơn vậy, Hàn Hiểu cảm thấy đều như nhau.
Chết tiệt, cậu đã biết ông trời không có tốt như vậy, có thể đưa người bạn 5 năm Đại học đến trước mặt cậu, làm cậu nhớ lại quá khứ, thì ra là đang đợi cậu vào bẫy!
Sau này cậu không bao giờ tin vào nhân sinh nữa, nhân sinh chính là một bàn ăn, trên bàn ngoại trừ bộ đồ ăn thì chỉ có cái ly thôi.
(trong tiếng trung bộ đồ ăn đồng âm với chữ thảm kịch, cái ly đồng âm với chữ bi kịch).Vào cái lúc Hàn Hiểu chỉ hận không thể đâm chết mình ở trên giường, Công tước đại nhân đã cời ra hết bộ đồ che cuối cùng ở trên nguời, lên giường, từ từ dựa gần Hàn Hiểu, đợi đến lúc Hàn Hiểu hút một hơi khí lạnh, thì mọi thứ đã quá muộn rồi!
“Anh………Anh nhanh xuống khỏi người em!” Hàn Hiểu bắt đầu sợ hãi rồi.
“Em xác định muốn anh xuống!” Akasi nhíu mày hỏi
“Đương nhiên, anh………ách……….” Hàn Hiểu vẫn còn chưa nói xong, cậu đột nhiên mở to mắt, sắc mặt từ từ ửng hồng, cơ thể bắt đầu kh6ong chịu khống chế khẽ run lên, cậu biết thuốc giảm độc đã hết hiệu quả rồi.
Cậu ngẩng đầu phát hiện hôm nay Công tước rất đẹp, đôi mắt đỏ đó giống như có điện, đôi môi khêu gợi từ từ cẽ ra một độ cong mê người, cơ thể trắng nõn tràn đầy sức mạnh, cơ thể tốt đến không còn chỗ để chê, sẹo cũng không có, tháo vát mà lại cường tráng, sau đó cậu nhớ đến bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực, nhiều hơn một chút thì chê nhiều, ít hơn một chút lại chê ít, quả thật vô cùng hợp khẩu vị, Hàn Hiểu nghĩ đến đây không nhịn được nuốt nước miếng, sau đó vội vàng nhắm chặt mắt lại.
“Tiểu gia hỏa, em thật sự xác định muốn anh rời khỏi người em sao!” anh cười nhẹ, “Nhưng bây giờ rõ ràng là em không muốn rời khỏi người anh!”
A….! Hàn Hiểu nghe vậy sửng sốt, mở mắt ra nhìn, suýt chút nữa thì xấu hổ đến chếtchỉ nhìn thấy lúc này cậu giống như một con bạch tuộc, dùng cả tay chân sống chết bám víu trên người Công tước, mặt còn không ngừng cọ xát lên ngực của anh……….
Hàn Hiểu nhanh chóng buông Công tước ra, nhưng vừa rời khỏi cơ thể Công tước thì một làn sóng mãnh liệt đánh úp lên người cậu, cả người cậu đều cảm thấy khó chịu, cậu biết, chất độc đáng chết đó đã bắt đầu phát tác rồi.
Công tước lúc này lại dùng cánh tay chống hai bên người Hàn Hiểu, không đè lên cậu nữa.
Ai! Bỏ đi, chết sớm hay muộn thì cũng phải chết thôi! Dù sao thì cậu cũng chẳng phải trinh tiết liệt phu gì, người đàn ông này cũng đã chiếm hết tiện nghi của cậu rồi, bây giờ rụt rè cái mông gì nữa!
Hàn Hiểu cắn chặt răng, định nói cho Công tước quyết định của cậu, cậu mở mắt ra nhìn Công tước ở phía trên, suýt chút nữa tròng mắt cũng lòi ra luôn rồi.
Cái……cái thứ đó có phải là đồ ở trên người con người không vậy! Kích thước này là kích thước mà bộ phận cơ thể người nên có sao! Ông trời ơi, so sánh với người ta, cậu quả thật giống như khác biệt giữa trẻ con và người trưởng thành vậy, cái kích thước này, lẽ nào lần trước ở trong rừng cậu suýt chút nữa thì bị làm cho đến chết, lúc đầu còn cho rằng bị cưỡng bức đến mức đi bệnh viện là bất hạnh của cậu, bây giờ xem ra có thể sống để đi bệnh viện là may mắn của cậu.
Sẽ chết đó, sẽ chết thật đó………… Hàn Hiểu nhìn bộ phận quan trọng của người đàn ông phía trên mà trong lòng không ngừng gào thét, bạn đã từng nhìn thấy cây củ cái trắng to bán ngoài chợ có thể nhét vào trong miệng bình cola 3 đồng không! Cúc hoa của cậu không có chắc chắn như miệng bình cola đâu!
Hàn Hiểu bắt đầu liều mạng giãy dụa nghĩ muốn chạy khỏi người phía trên, cậu thà rằng bị xuân dược tra tấn cho đến chết, cũng không muốn bị Công tước làm chết ở trên giường.
Nhưng Công tước Akasi như thế nào có thể để cho miếng thịt đến bên miệng bay mất, vào cái lúc anh thấy Hàn Hiểu đang nhìn bộ vị quan trọng của anh àm mắt muốn lòi ra, thì anh đã biết cậu đang nghĩ cái gì.
“Lần này sẽ không làm đau em đâu!” Sau đó bắt lấy Hàn Hiểu hôn lên.
Hàn Hiểu lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ câu nói “Không cho phép làm đau mẹ” của hai bánh bao là có ý gì, sắc mặt trong nháy mắt chuyển từ đỏ sang đen.
Hai đứa ranh con này, mấy đứa đợi đó, đợi lão tử ngày mai có thể sống mở to mắt ra, hai đứa con liền thảm, sau đó thì bị kéo vào vực sâu không đáy, ngoại trừ trầm luân thì chỉ có trầm luân.
Hàn Hiểu ở trên giường bị lăn qua lộn lại, đảo qua đảo lại, giằng co từ lần này sang lần khác, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều bị gặm cắn qua hết một lần, độc đã được giải hết từ lâu rồi, nhưng hành vi giải độc thì lại không ngừng.
Lúc bắt đầu Hàn Hiểu còn tức giận hỏi anh “Anh xong chưa?”
Đến cuối cùng là “Xin anh tha cho em đi! Em thật sự không được nữa rồi!”
Công tước từ đầu đến cuối đều là vừa tàn sát bừa bãi ở trên người cậu vừa bày ra một khuôn mặt cực kì nghiêm túc nói: “Tiểu gia hỏa, độc phải được giải sạch sẽ mới được, nếu không thì sau này sẽ có phiền phức, một lần cuối cùng, ngoan!”
“Lần trước anh cũng nói như vậy!” Trời mới biết đã là lần cuối cùng thứ mấy rồi, uy tín của tên cầm thú này đã bị hủy hoại hết rồi.
“A……..! Bà xã, em vẫn còn sức để cãi nhau với anh, xem ra anh làm vẫn chưa đủ! Vậy chúng ta thêm mấy lần nữa đi!”
“………..” Hàn Hiểu lệ rơi đầy mặt, cậu bây giờ rất nghi ngờ cậu có thể sống đến ngày mai để nhìn thấy Mặt Trời không, sẽ không thực sự làm chết ở trên giường đi!
Lance, Hera, mẹ không trách các con nữa, chỉ có kề bên cái chết, mời biết sống vui vẻ đến nhường nào! Chỉ cần có thể để mẹ sống tiếp, cái gì mẹ cũng tha thứ!
Rốt cuộc một chút sức lực cuối cùng cũng bị ép cạn, Hàn Hiểu như mong muốn lâm vào hôn mê, như mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng ngày hôm sau.
Vừa mở mắt Hàn Hiểu liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hai bánh bao đang canh giữ bên cạnh cậu, mở miệng muốn chào hỏi với bọn chúng, thì đột nhiên phát hiện cổ họng của cậu khàn đến không thể tin nỗi, cả người giống như bị xe nghiền qua vậy, chỗ nào cũng đều đau, đặc biệt là từ eo trở xuống, quả thật giống như không còn là mình nữa, động cũng động không nỗi, tức thời một màn ngày hôm qua liền xuất hiện trong đầu cậu, mặt của cậu liền đỏ lên, có xấu hổ, nhưng phần lớn là tức giận.
Nhưng tỉ mỉ mà nghĩ lại, chuyện này có thể trách ai được, trách Công tước thừa nước đυ.c thả câu, hay là trách hai tiểu bánh bao đẩy cậu vào trong miệng sói, nói đến cùng vẫn là trách bản thân mình, ai bảo mày ăn uống lung tung, tốt xấu gì điềm xuất phát thì mọi người vẫn muốn tốt cho cậu.
Hàn Hiểu động đậy, liền đau đến nhe răng nhếch miệng.
Công tước liền nhẹ nhàng đỡ Hàn Hiểu dậy, lại cẩn thận ở sau lưng cậu chèn thêm một cái nệm mềm mại, sau đó liền muốn ngồi bên cậu, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, liền bị hai bánh bao nhỏ đẩy ra, anh tự biết đuồi lí cũng không có ý kiến, lại lịch sự đi rót một ly nước cho Hàn Hiểu đã bị khàn giọng
Hàn Hiểu nhận ly nước, trong nhất thời cậu không còn gì để nói với Công tước biết mình làm sai, đang liều mạng ngoan ngoãn, cậu giác ngộ rồi, thì ra giữa Công tước kiên cường vô địch và con chó nhỏ vẫy đuôi bán manh thực ra chỉ cách nhau có một đường.
Lúc này vợ chồng Arthur biết được Hàn Hiểu đã tỉnh lại thì cũng chạy tới phòng ngủ, còn mang đến tin tức gia tộc Arthur sẽ liên hôn cùng với gia tộc Doris.
Thế là, thuốc nổ bộc phát rồi.
“Rầm”, Hàn Hiểu đem ly nước ném thật mạnh xuống đất, tức giận quát: “Tôi không đồng ý, tôi chết cũng không đồng ý!”
Sau đó cả người ngã xuống, lại ngất xỉu một lần nữa.