Chương 33: Con nuôi

Làm người vẫn nên ăn ở tốt một chút, nếu không thì làm nhiều việc xấu, nằm ở đâu cũng bị trúng đạn.

Đám người Hàn Hiểu đi ra khỏi tiệm hoa, ở phía trước không biết đã xảy ra chuyện gì, ồn ào không dứt, một ánh sáng trắng bay nhanh tới chỗ Hàn Hiểu.

Công tước Akasi lúc nãy hoàn toàn đã rơi vào trạng thái phòng bị, cao lúc cái ánh sáng trắng đó sắp đυ.ng vào người Hàn Hiểu, móng tay sắc nhọn của Akasi không tiếng động lộ ra, đanh định cho đối phương một kích chí mạng, thì đột nhiên anh sửng sốt, thu hồi lại móng tay, và duỗi tay ngăn chặn hai vị quân nhân phía sau đang định nhắm về người phía trước Hàn Hiểu, thế là cái ánh sáng trắng đó vững vàng đâm thẳng vào trong lòng Hàn Hiểu.

Hàn hiểu kinh ngạc nhìn vật nhỏ đang phát run ở trong lòng, khoảng chừng to hơn nửa lòng bàn tay người trưởng thành, lông trắng như tuyết, miệng nhọn, cái đuôi lông xù, một đôi mắt to màu tím xanh, gần như chiếm hết 1/3 gương mặt, vào lúc này thì lại đang đáng thương nhìn cậu, lòng Hàn Hiểu liền mềm xuống, cậu nhẹ nhàng nâng vật nhỏ ở trong lòng, làm cho nó lúc nắm quần áo cậu không tốn sức, nhưng vật nhỏ rõ ràng chịu kinh sợ quá độ, cho rằng cậu muốn đem nó quăng xuống, làm nó nắm càng chặt hơn.

Vào lúc này ở phương xa có một đám người trong tay cầm đủ các công cụ bắt giữ hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ.

“Vị tiên sinh này, con bạch hồ trong lòng ngài, chính là của chúng tôi, xin trả lại cho chúng tôi.” Người dẫn đầu đứng trước nhất cứng nhắc nói với Hàn Hiểu, hiển nhiên đã bị vật nhỏ trong lòng Hàn Hiểu chọc tức rồi.

“Phu nhân!” Trả lời chính là cái người mặt lạnh bên cạnh Hàn Hiểu.

“Ách………..!”

Người dẫn đầu nọ sửng sốt, nhìn người bên cạnh Hàn Hiểu, thực ra ở chỗ xa thì đã chú ý đến cái đám người này rồi, liếc mắt một cái liền biết bọn họ không phải người bình thường, nhưng mà hắn ta cũng không để tâm, cho dù không bình thường thì cũng chỉ là đám có tiền thế gia nhiều thế hệ, nhiều nhất thì cũng chỉ là con cháu thế gia hạ cấp, người chân chính có quyền có thế sẽ không chạy đến cái trung tâm mua sắm bình dân này, bọn họ có người xử lý những chuyện vụn vặt, không cần thiết phải tự mình xuất hiện, nhưng đối diện Công tước đại nhân tôn quý bức người ở trước mặt, cách nghĩ của hắn dao động rồi.

“Cậu ấy là phu nhân của ta!”

Thanh âm lạnh băng lại truyền tới, làm cho cái người dẫn đầu đó hiêu được ý của cái vị tôn quý ở trước mặt, đây là đang cảnh cáo hắn, không được chọc vị thiếu niên ở trước mặt, nhưng sao có thể chứ! Cái vị thiếu niên trước mặt này vẫn còn chưa thành niên mà! Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng chính là vị thiếu niên này lại gả cho một người đàn ông tuấn mỹ lạnh băng băng này.

“Vị phu nhân này, con bạch hồ trong lòng ngài, là hàng hóa trong tiệm chúng tôi, hy vọng ngài có thể trả cho chúng tôi.” Ngữ khí người dẫn đầu lần này cung kính đi rất nhiều.

Vật nhỏ trong lòng Hàn Hiểu nghe thấy lời người đàn ông, thân thể nhỏ nhắn đang chỉ run nhè nhẹ liền run mạnh lên.

Hản Hiểu cảm nhận sự sợ hãi trong lòng vật nhỏ, để tay lên lưng vật nhỏ, nghĩ muốn vuốt ve vài cái, an ủi vật nhỏ trong lòng, nhưng ngay khi tay vừa đυ.ng đến lưng của nó, thì vật nhỏ lại càng run kịch liệt hơn nữa, Hàn Hiểu dừng lại, cẩn thận vuốt ve lông trắng trên lưng vật nhỏ, dưới lông trắng là một mảnh màu hồng, làn da dưới lông thảm không thể nào nói nổi, không có chỗ nào lành lặn, rất rõ ràng vật nhỏ này đã từng liếʍ da lông của mình, cho nên bên ngoài không thể nào nhìn thấy vết máu, nhưng dưới sợi lông không thể nào liếʍ sạch sẽ được, cho nên mới để lại một mảng màu hồng.

Nhìn thấy như vậy, Hàn Hiểu tức giận rồi.

Công tước Akasi cũng nhìn thấy một mảnh màu hồng, anh cũng để tay lên lưng vật nhỏ giống Hàn Hiểu, sau đó trong lòng dường như càng thêm quyết tâm một chuyện.

“Vị phu nhân này……….” Nhìn thấy vợ chồng Hàn Hiểu không để ý đến mình, cái người dẫn đầu đó còn muốn nói cái gì, nhưng liền bị đánh gãy.

“Bạch hồ là động vật hoang dã cấp 1 nhận được sự bảo vệ, khi nào thì trở thành hàng hóa trong tiệm của ông. Xem ra thị trường buôn bán ở Arthur có hợp pháp hay không còn phải thương lượng lại.” Ngữ khí của Hàn Hiểu đầy châm chọc, trong giọng nói còn có thể ngửi thấy một mùi thuốc nổ.

Người dẫn đầu nghe vậy sửng sốt, hắn thật sự không ngờ cái người thiếu niên nhìn thanh tú ôn hòa này vậy mà lại không khách khí như vậy, vừa định nổi giận, thì đột nhiên bị ông chủ trong tiệm hoa kéo ra một bên, thì thầm một hồi, vẻ mặt tức giận của người dẫn đầu đó liền trở nên kinh ngạc, hình như có chút không tin vào tai của mình, không cần nghĩ Hàn Hiểu cũng biết, ông chủ vừa mới bán cây cho cậu đã nói ra thân phận của bọn họ với cái người dẫn đầu đó.

Lúc quay trờ lại trước mặt Hàn Hiểu, người đàn ông này lúc nãy còn mang theo chút kiêu ngạo, còn bây giờ thì nụ cười đầy mặt, dùng ngữ điệu gần như là khiêm nhường, bắt đầu giải thích hành động lúc trước của bọn họ.

“Vị phu nhân đáng kính này, chuyện này không có như ngài đã nghĩ, thực ra lúc nãy tôi đã nói dối, con bạch hồ đó không phải hàng hóa trong tiệm chúng tôi, mà là chúng tôi vô tình phát hiện khi đi ngang qua rừng rậm Paras, lúc đó con vật này đã bị thương ỉu xìu rồi, chúng tôi vội vã bắt nó cũng chỉ sợ vết thương của nó càng nghiêm trọng thêm, hy vọng phu nhân có thể thông suốt, ngài yên tâm chỉ cần đợi con bạch hồ này khỏe lại chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho cục bảo vệ động vật mang nó đi.”

“A! Phải vậy không! Nói như vậy ông đây cũng là nhân sĩ bảo vệ động vật rồi!” Ngữ khí châm chọc như vậy, khiến đối phương xấu hổ không nói được một câu nào.

Vết thương trên người vật nhỏ là do trường kỳ bị đánh mà ra, vết thương cũ mới không giống nhau, còn nói là bị thương ở trong rừng, đánh chết cậu cũng không tin.

Đi ngang qua rừng rậm Paras!? Là đi bắt trộm ở rừng Paras đi! Lấy lý do trăm ngàn chỗ hở như vậy để lấy lệ với cậu, như vầy đúng là vũ nhục 30 năm giáo dục ở Địa Cầu của cậu rồi.

“Cha, cha dông dài với bọn họ làm cái gì, không hợp pháp thì sao, cùng lắm thì để em gái và bạn trai của nó nói một tiếng không phải được rồi sao!” Một người trẻ tuổi cao lớn ở phía sau người đàn ông rất bất mãn chuyện cha mình vậy mà lại bị đám người này dọa đến nỗi không làm được gì.

“Con im miệng cho ta!” Người đàn ông dẫn đầu đó quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn người trẻ tuổi, giọng nói nghiêm khắc, khiến cái người to lớn ấy cũng phải rụt xuống.

“Bạn trai của em gái………..!” Thanh âm Hàn Hiểu nhẹ nhàng, tràn đầy ý vị khiến người khác hiểu rõ.

Nghe vậy, người trẻ tuổi không biết mình đã làm sai cái gì, trên gương mặt nghẹn khuất do bị mắng liền trở nên đầy đắc ý.

“Sợ sao! Bạn trai của em gái ta là công tử có quyền nhất thành phố này.”

“A……….! Thì ra là quan thương cấu kết!” Vẻ mặt Hàn Hiểu bừng tỉnh đại ngộ, nhưng không biết cậu đột nhiện nghĩ đến cái gì, trên gương mặt xuất hiện biểu tình đầy tức giận.

Cậu nghiêng đầu sang nói với Công tước Akasi ở bên cạnh, “Hôm nay, sau bữa ăn sáng, ở trong vườn chị Lilith đã đảm bảo một lần nữa với em, con trai Lukenaer của chị ấy bây giờ vô cùng trong sạch, thủ thân như ngọc, giống như một đóa hoa trắng sạch sẽ không tì vết, nhưng mà………..” cậu giơ tay lên chỉ một đám người ở phía trước, “Như thế này là sao?”

Một đóa hoa trắng sạch sẽ không tì vết—— hai vị vệ sĩ cao lớn tuấn mỹ ở phía sau, khóe miệng co rút rồi.

“Bà xã”,

Akasi đem bàn tay đang chỉ thẳng người phía trước của ái thê bỏ vào trong tay mình, “Anh nghĩ em hiểu lầm rồi, công tử có quyền thế nhất trong miệng bọn họ chắc không phải là Lukenaer đâu.”

“Nhưng anh rõ ràng đã nói với em, Arthur là lãnh địa cá nhân của riêng anh Caton, ở đây còn có người có quyền thế vượt qua anh ấy sao?”

“Đương nhiên không có! Nhưng mà bọn họ là nói công tử có quyền thế nhất “thành phố” này, chứ không phải là công tử có quyền thế nhất “tinh cầu” này, không tin em có thể hỏi bọn họ.”

Hàn Hiểu quay đầu, vẻ mặt đầy ngạo mạn hỏi: “Bạn trai của em gái mà các người nói rốt cuộc có phải là Lukenaer không?”

Lúc này mồ hôi của người đàn ông dẫn đầu đó rơi xuống liên miên không ngừng.

Caton, Lilith, Lukenaer, hắn cho dù có ngu ngốc tên của mấy người này đại biểu cho cái gì, chỉ sợ lúc này hắn đã đá trúng tấm bản sắt rồi, hai chân đều có thể bị tàn phế, lúc này đây hắn đã không dám nghĩ thân phận của người phía trước là gì nữa, hắn sợ nếu như thật sự biết sẽ thừa nhận không nổi………….

Quay đầu nhìn lại, đứa con trai bảo bối còn thật sự trả lời người ta, nhất thời liền cho một cái tát.

“Bốp——” “Ta bảo con im miệng con có nghe không hả!” Không sợ đối thủ lợi hại như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, mà con heo này còn do hắn sinh nữa, có thể nghĩ ra được, trong lòng người dẫn đầu là tư vị gì.

“Vị phu nhân tôn kính, tôi thấy so với chúng tôi, con bạch hồ này còn thích ở trong lòng ngài hơn, tôi nghĩ nó ở bên cạnh ngài sẽ được chăm sóc tốt hơn, chúng tôi lúc này nên từ biệt rồi!”

Nói xong cái người dẫn đầu này nhéo lấy tai đứa con trai mang theo khuôn mặt ủy khuất còn muốn nói gì nữa, dẫn theo một đám người, có thể so sánh tốc độ chạy như gió vậy.

Nhìn mấy người đã biến thành điểm đen, khuôn mặt Hàn Hiểu đầy nghi hoặc hỏi: “Ira trưởng lão có con riêng không! Sao em cứ có cảm giác hình như lại thấy được một Ileite nữa!”

Công tước Akasi mỉm cười nói: “Khi trở về anh giúp em điều tra thử!”

Vốn dĩ Akasi định cùng Hàn Hiểu ở bên ngoài ăn một bữa cơm trưa lãng mạn, nhưng sau khi xảy ra mấy chuyện này, Hàn Hiểu đã hoàn toàn không có hứng thú gì, hơn nữa, thương thế của vật nhỏ trong lòng cậu quả thật không nhẹ, cho nên một đám người ngồi lên xe huyền phù, quay về thành.

Trong xe, Hàn Hiểu đau lòng ôm vật nhỏ lông xù, nó giống như biết nguy hiểm đã cách xa nó, lúc này một móng vuốt nhỏ buông khỏi áo Hàn Hiểu, nhu thuận nằm trong tay cậu, một đôi mắt to tròn ướt sũng nhìn cậu, Hàn Hiểu nhất thời liền moe.

“Vật nhỏ dễ thương quá! Anh nói xem cái đám người đó sao lại có thể ra tay độc ác như vậy với một con bạch hồ nhỏ xíu này chứ!” Nghĩ đến đây Hàn Hiểu cảm thấy rất tức giận.

“Nó không phải là bạch hồ.” Công tước Akasi nhìn vật manh nhỏ trong tay Hàn Hiểu bình tĩnh nói.

“Ân………!” Hàn Hiểu kinh ngạc, quay đầu hỏi, “Nó không phải là bạch hồ, thì là cái gì?”

“Nếu như anh không có đoán sai, nó thuộc tộc Alem đã bị diệt từ 5000 vạn năm trước, tộc này còn có tên gọi khác là tộc biến hình.”

Hàn Hiểu mở to mắt ra hiệu Công tước nói tiếp.

“Vào mấy ngàn vạn năm trước, tộc này là bộ tộc duy nhất có sức mạnh cường đại có thể so sánh với tộc Landis, trên thực tế, cho đến ngày nay, đây cũng là bộ tộc duy nhất có thực lực tương đương với tộc của anh, chỉ đáng tiếc cuối cùng bọn họ lại biến mất ở trong vũ trụ.”

“Dân tộc cường đại như vậy, sao lại biến mất.”

Akasi cười với Hàn Hiểu, “Tiểu gia hỏa, nếu như em không xuất hiện, tộc của anh sẽ là tộc Alem thứ 2.” Sau đó anh lại nhìn vật nhỏ trong tay Hàn Hiểu, “Bây giờ xem ra tộc Alem không hề bị diệt sạch, chỉ là hy vọng của bọn họ xuất hiện quá muộn rồi, tiểu gia hỏa, vật nhỏ trong tay có thể chính là người Alem cuối cùng.”

“Akasi, anh nói nghe rất hay, nhưng vật nhỏ này……..” Hàn Hiều lại tủ mỉ nhìn vật nhỏ từ trên xuống dưới, “Nhưng vật nhỏ này, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một con bạch hồ, anh từ đâu nhìn ra được nó là người biến hình.”

“Người ALem sinh ra là hình thú, khi còn nhỏ rất yếu ớt, ngoại hình rất giống bạch hồ, chỉ là điểm không giống bạch hồ của họ là, bọn họ có một đôi cánh, ấu tể Alem này nhiều nhất chỉ có 1 tuổi, vẫn còn chưa phát dục hoàn toàn, cho nên đôi cánh vẫn còn chưa dài ra, anh sờ lên lưng ấu tể trong tay em, ở trên có hai gò nổi lên, nếu như anh không có dự đoán sai, 5 năm nữa đôi cánh của nó sẽ dài ra, 200 năm nữa có thể tự do biến đổi giữa hình thù và hình người.

“Chỉ dựa vào hai cái gồ ở trên lưng! Đó cũng có thể là do biến dị mà ra! Anh có bằng chứng khác không!” Lý do của Công tước Hàn Hiểu cảm thấy quá yếu kém rồi.

“Đương nhiên còn có bằng chứng khác!” Sau đó Akasi cười thần bí với Hàn Hiểu, “Nếu như anh nói với em nó tự nói cho anh biết, nó là người Alem, em có tin không!”

Nghe thấy vậy, Hàn Hiểu trở mặt xem tthường, đương nhiên không tin, xem ra Công tước lại đang lừa cậu.

Cậu cũng lười để ý anh, nhìn vật manh nhỏ trong tay mình, Hàn Hiểu ra quyết định, “Em nghĩ cha mẹ của nó cũng không còn nữa rồi, nó nhỏ như vậy cũng không có biện pháp tự mình sinh tồn, cho nên em quyết định thu dưỡng nó, nhưng mà trước tiên cần đặt cho một cái tên ân,……….., gọi Tiểu Bạch được rồi! Cả người lông trắng nhiều như vậy rất thích hợp! Em nói đúng không! Tiểu Bạch!”

Hàn Hiểu đang cầm vật nhỏ trong tay, cười rất vui vẻ, nhưng từ từ nụ cười của cậu trở nên rất kỳ lạ.

“Em…..Em nghĩ em tin anh rồi, lúc nãy,……….lúc nãy có âm thanh nói ở trong đầu em, nó không phải gọi Tiểu Bạch, nó có tên, nó gọi là Rege Leiyins!”

Akasi nghe vậy cũng sửng sốt, sau đó ngửa đầu nhìn trời cười lớn, “Tiểu gia hỏa, em biết không! Tộc Alem rất mạnh, nhưng mạnh nhất chính là vương tộc của bọn họ, mà họ của vương tộc chính là Leiyins, tiểu gia hỏa, vật nhỏ trong tay em trong tương lai có lẽ cả anh cũng không phải là đối thủ của nó.”

Không phải chứ! Hàn Hiểu nhìn vật nhỏ ở trong tay giống như đang cố hết sức, mỏi mệt mà nhắm mắt lại, tương lai nó sẽ mạnh như vậy sao! Nhưng mà trong thế giới không có một người thân nào, có mạnh cỡ nào thì cũng có tác dụng gì cơ chứ, Hàn Hiểu thương cảm cho nó, “Nếu như nó là người, vậy em quyết định nhận nó làm con nuôi! Ít nhất để con đường sau này nó phải đi sẽ không cô độc! Akasi anh sẽ không có ý kiến chứ!”

“Bà xã, quyết định của em rất hợp ý anh.”

Cứ như vậy một nhà Hàn Hiểu nhanh chóng bay về thành Arthur.

Trong thành Arthur, hàn Hiểu quyết định xem vật nhỏ như con trai ruột của mỉnh, tự mình chăm sóc, tuy rằng vẫn có một điểm Akasi không bằng lòng, nhưng mà nghĩ tới tương lai, anh quyết định nhịn xuống, dù sao thì hai đứa hay ba đứa cũng không khác gì nhau.

Akasi kêu Nayar đến xử lý vết thương cho vật nhỏ, biết được vật nhỏ vậy mà lại là hậu nhân Alem đã bị diệt tộc trong truyển thuyết, tay Nayar cao hứng đến run lên, lại một lần nữa xác nhận quyết tâm ôm lấy đùi của phu nhân đại nhân.

Sau khi ăn cơm trưa, Hàn Hiểu cảm thấy hơi mệt, liền tự mình đi ngủ trưa, thế là trong một phòng ngủ to lớn chỉ có mình cậu cùng với chậu cà chua ngoài hành tinh vừa mới mua.

Sau đó bi kịch liền xảy ra rồi.